Danh mục

Từ Chén Cơm Thừa

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 151.84 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 15,000 VND Tải xuống file đầy đủ (17 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trúng tuyển trường Cao Đẳng Viễn Thông Quốc Gia, tôi lần đầu vào Sài Gòn trọ học, khó khăn lắm ba mẹ tôi mới cho tôi đủ số tiền tối thiểu để ăn uống hàng ngày, học xong buổi sáng, là tôi tìm ngay quán cơm dọc đường kêu diã cơm,cơm dọc đuờng là những quán, cắm chiếc dù lớn ngay viả hè, chiếm lòng lề đường, bán xong , buổi tối thu lại, vì thế phải nói là giá bình dân mà ăn cũng được, cũng chỉ gọi là tạm no, vì sức đang lớn, chứ thật ra là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Từ Chén Cơm Thừa Từ Chén Cơm ThừaTrúng tuyển trường Cao Đẳng Viễn Thông Quốc Gia, tôi lần đầu vào Sài Gòn trọ học,khó khăn lắm ba mẹ tôi mới cho tôi đủ số tiền tối thiểu để ăn uống hàng ngày, học xongbuổi sáng, là tôi tìm ngay quán cơm dọc đường kêu diã cơm,cơm dọc đuờng là nhữngquán, cắm chiếc dù lớn ngay viả hè, chiếm lòng lề đường, bán xong , buổi tối thu lại, vìthế phải nói là giá bình dân mà ăn cũng được, cũng chỉ gọi là tạm no, vì sức đang lớn,chứ thật ra là phải 2 diã mới đủ,Buổi trưa đó, khi tôi mới ăn, một cô gái đi chiếc Honda leo lề chạy thẳng vào quán cơmgần chỗ chủ quán làm như có bà con gì đó ,thay vì đậu dưới lòng đường như bao nguờikhác, cô tháo găng tay, cởi mũ và kiếng bỏ vào giỏ rồi treo lên tay xe, cô đi vào nói nhỏvới bà chủ quán điều gì , rồi đi tìm chỗ ngồi. Quán lúc này đông nghẹt, các bàn đều có 4người nên cô chỉ có thể chọn ngồi cùng bàn với tôi hay bàn gần đó cũng có 1 người, quánlề đường người xa lạ ăn chung là chuyện thường vì chật và ít bàn, không như các quánlớn hay cửa hàng.Cô nhìn 1 chút rồi tiến tới bàn tôi, có lẽ cô thấy vẻ mặt của tôi ...hiền lành tuy ăn mặc hơilam lũ, cô vén chiếc áo dài rồi thản nhiên ngồi xuống ghế, chờ đợi quán đem cơm ra, lúcnày tôi mới để ý, thật là ....may cho tôi, cô quá đẹp !!Tôi không thể tả cô như những nhà văn khác, khuôn mặt trái xoan, mắt bồ câu to tròn,mái tóc chấm lưng ...vì tả như vậy chính tôi cũng không hình dung ra người đẹp như thếnào ,mà chỉ có thể nói là tới lúc đó tôi chưa từng thấy ai đẹp như cô.Diã cơm được cô bé giúp việc quán mang ra, diã cơm thịt kho hột vịt nóng hổi còn bốckhói. Cô chậm rãi ăn, nhưng chưa tới nửa diã thì ngưng rồi kêu 1 chai xá xị, cô ăn rấtgọn, trái hột vịt và vài miếng thịt còn nguyên cũng như cơm, hầu như chưa đụng tới,không như những người khác thường trộn diã cơm rồi mới ăn, xong cô đứng dậy đi vềphiá chủ quán trả tiền.Khi tôi thấy chiếc lưng cô vừa quay đi, chiếc áo dài xanh tha thướt nổi bật giữa trời nắng.Lúc đó tôi đang tính kêu thêm chén cơm, vì với tuổi sinh viên như tôi lúc ấy, diã cơmthường không đủ no.Trong 1/10 giây suy nghĩ, tôi vốn nghĩ nhanh nên đôi lúc cũng sai lầm, tôi thấy tội gì màkhông sang nửa diã cơm gọn ghẽ còn lại của cô qua diã cơm heo xào dưa cải đã gần hếtcủa tôi, -thứ nhất là tôi đâu có ăn xin,- thứ hai mấy người ngồi chung quanh tôi lúc nàytoàn là nam sinh viên, nghèo khổ như tôi mới ăn cơm bụi, có nhìn thấy chẳng nhằm nhògì - thứ ba là tôi tiết kiệm được 10 đồng cho chén cơm thêm...thường khi khách ăn không hết , quán đổ vào 1 cái thùng để cho heo, bất quá tôi chỉ bớtcủa con heo hơn 1 chén cơm, Với lại nhìn cô là tôi đã có …cảm tình, nên đuợc ăn thừacủa cô cũng chấp nhận. Thế là khi cô đang trả tiền, tôi thản nhiên cầm diã cơm của cô gạtqua diã tôi.Đúng lúc những hạt cơm cuối cùng từ diã của cô sang diã tôi, cô chợt quay lại. Nếu tôi làđứa bé ăn xin mà làm động tác đó là bình thường, nhưng rõ ràng ăn mặc đeo mắt kínhnhư tôi là sinh viên,...Quán không lớn, khoảng cách không xa lắm, đủ để tôi thấy khuônmặt cô đỏ bừng lên rồi vội quay đi với đôi mắt cũng đỏ hoe .. ngấn lệY như người đang ăn trộm bị bắt quả tang, tôi hết sức lúng túng, chỉ muốn độn thổ,nhưnglàm sao bấy giờ chả lẽ đổ lại, thế nên tôi cứ cúi đầu gượng gạo ăn hết diã cơm. Ăn xongtôi kêu tính tiền,bà chủ quán bước gần đến tôi và nói:- Có người trả tiền cho cậu rồi, nó là cháu ruột tôi đó.Tôi toan hỏi ai vậy, nhưng rồi chỉ cảm ơn bà chủ quán và bước ra.Đạp xe trở lại trường để ngủ, tôi như người mất hồn, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy xấu hổnhư vậy, nỗi ân hận ăn chén cơm thừa cứ dằn vặt tôi suốt buổi trưa ấy .Tôi không vào lớp ngủ như những trưa khác, mà thẫn thờ dựng xe trước cái bốt nhỏ làmbằng gỗ dựng ngay trước cổng trường, bốt này dành cho bác lao công ngồi gác, buổi trưanên bác đã về cái quán nhỏ sau trường cũng là nhà bác để ăn cơm.Tôi vào ngồi trong đó, đưa đôi mắt ...buồn rượi nhìn không định hướng, trường ViễnThông Bưu chính nằm ngay ngã ba đường Phan đình Phùng và cuối Phạm đăng Hưng ,xe cộ chỉ lưu thông một chiều, ngay góc đường là nhà thờ Đa kao. Lúc này có lẽ điều màtôi mong ước nhất là đừng gặi lại cô gái lúc nãy, xấu hổ tủi thân đến dường nào.Bỗng mắt tôi hoa lên ( không phải vì đói như buổi sáng gần tan học) vì từ xa đường PĐH,chiếc xe Honda đang từ từ chạy tới, trên xe là cô gái mặc áo dài xanh. Tôi lúc đó khôngbiết làm gì cứ ngồi như pho tượng, cô tiến vào trường, tất nhiên là phải đi qua bốt gác,tiếng máy xe nổ nhe nhẹ,cô dừng xe lại rồi hơi nhoẻn miệng cười, hồn viá tôi như lênmây..cô hỏi tôi:-ủa , bạn học ở trường này hay sao mà ngồi đây.- tôi mới học năm đầu Viễn ThôngNgưng lại một chút tôi nói như phân trần và cảm ơn người đã trả tiền cơm.-lúc nãy ở quán cơm ...Ngay lập tức cô ngắt lời;- Nhắc chuyện ấy làm gì, bỏ đi.Tôi cảm thấy gánh nặng nhẹ bớt vì cô gái không nhìn tôi dưới con mắt khinh dễ màngược lại có vẻ thông cảm và 1 chút thiện cảmTôi nghĩ cô cũng học trường này nên hỏi:- Bạn cũng học trường này và đang vào lớp ngủ trưa ?- Uh, Nhiên ( cô gái xưng tên với tôi ) học năm thứ 2 Bưu Chính, mọi khi về nhà, nhưnghôm nay có chút chuyện tính ghé con nhỏ bạn, chắc giờ nó đang ở trong lớp.Không nghe rõ tên nên tôi hỏi :-Bạn tên Duyên ?-không, Nhiên, Nguyễn thị Tự Nhiên nghiã là không khách sáo.Học năm thứ 2 nghiã là hơn tôi 2 tuổi, Thấy cô cởi mở , tôi quên mất chuyện chén cơmthừa, tôi nói:- Mình tên Hòa, ...Đào Nam Hoà, thôi bạn vào đi.Lại nhoẻn miệng cười cô gái nhìn tôi rồi nói:- Hoà ngồi chơi, Nhiên đi nhen.Cô đi rồi, tôi dắt xe vào, thay vì mọi khi để xe dãy cho SV Viễn Thông như mọi khi thìtôi lại chạy qua dãy dành cho Bưu Chính, tôi quan sát thấy chiếc xe Honda của cô gái khinãy và vài chiếc xe khác của những sinh viên ăn cơm xong vào lớp ngủ, chờ học giờchiều, tôi dựng xe rồi ngồi 1 ghế đá gần đấy, dưới hàng cây cổ thụ to cao rợp mát .Tôi đang ngồi suy nghĩ, bỗng lại giật mình, khi từ dãy lớp ...

Tài liệu được xem nhiều: