Khi Ly vừa lớn lên đã ý thức được mình đẹp, vẻ đẹp rắn chắc, khỏe khoắn với nét duyên ngầm của con gái miền biển mà em được thừa hưởng từ mẹ. Ly ghét điều đó, dù đó là điều Ly không bao giờ có thể thay đổi. Em thèm có nét thật thà chất phác trên khuôn mặt của ba, em yêu cả nước da đen sạm vì nắng gió cao nguyên của ba… Nhưng bói cũng không ra có nét gì Ly được thừa hưởng điều gì từ ba. Quán cà phê của mẹ nằm liêu xiêu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Từ giọng hát em… Từ giọng hát em… TRUYỆN NGẮN CỦA VÕ THU HƯƠNGKhi Ly vừa lớn lên đã ý thức được mình đẹp, vẻ đẹp rắn chắc, khỏe khoắn với nét duyênngầm của con gái miền biển mà em được thừa hưởng từ mẹ. Ly ghét điều đó, dù đó làđiều Ly không bao giờ có thể thay đổi. Em thèm có nét thật thà chất phác trên khuôn mặtcủa ba, em yêu cả nước da đen sạm vì nắng gió cao nguyên của ba… Nhưng bói cũngkhông ra có nét gì Ly được thừa hưởng điều gì từ ba.Quán cà phê của mẹ nằm liêu xiêu giữa những gốc phi lao già. Thực chất là cái rạp badựng từ những gốc cây trong vườn và kê những bộ bàn ghế nho nhỏ. Quán lạ, nằm xatrung tâm, ở khu vực xung quanh toàn đồi cát hoang vu nhưng khách theo nhau đến từngđoàn. Không chỉ xe máy, khách còn có cả những chiếc ô tô bóng loáng mang biển số SàiGòn ra. Ly tự giải thích điều này, vì mẹ đẹp và hát hay. Lớn hơn một chút, Ly hiểu vìgiọng hát mẹ lạ, mẹ có duyên lạ và đôi mắt khéo đưa đẩy với khách hàng.Khi mẹ hát, ba luôn là người đệm đàn. Tiếng guitar gỗ trầm buồn của ba hòa với giọnghát hoang vu của mẹ trong tiếng phi lao vi vút gió làm thành cặp bài trùng, có sức mêhoặc. Tàn đêm, khi mẹ còn tẩy trang và bôi những thứ kem dưỡng da lên mặt, lên ngườithì ba dọn dẹp bàn ghế, rửa hết đống li chén. Ly đòi rửa nhưng ba luôn ngăn cản: “Thôicon, tay con gái ba đẹp vậy, chạm vô nước lạnh lâu ngày bị nhăn da đó. Cứ để ba làmloáng chút sẽ xong”. Ly đứng gần nhìn liền bị ba nhắc: “Vô đi con, ngoài này lạnh, coichừng bệnh”. Những lúc ấy tốt hơn hết Ly đứng nem nép phía cửa, nhòm ra. Thấy lòngse sắt khi cảm nhận rõ tiếng gió rít lên từ những tán phi lao sàn sạt quất vào nhau, gióchạy ràn rạt trên vai ba. Phía góc vườn quen thuộc, dáng ba cong cong như dấu hỏi đennặng ngả vào đêm.Nhiều khi, Ly không hiểu vì sao ba chấp nhận khổ cực âm thầm chi vậy. Ngày, ba vất vảvới xưởng làm nước mắm khá lớn trong vùng. Công việc của ba không đến nỗi khôngnuôi nổi vợ con nhưng ba vẫn nai lưng ra làm đến tận nửa đêm. Mẹ hầu như không quantâm sự nhọc nhằn ấy. Mẹ hát buổi tối, ngày rảnh rỗi đánh bài, thua nợ đầm đìa. Tối về lạihát day dứt với những phận đời đơn độc, như chưa hề biết đến những khoản nợ mình gâyra. Những khoản nợ ấy ba luôn là người theo sau giải quyết, không một lời phàn nàn.Nhịn đến mức như ba, Ly nghĩ chỉ có một. Có lúc Ly chỉ mong người chồng mình saunày được như ba hoặc thậm chí, phân nửa ba cũng được. Nhưng mẹ khác Ly, mẹ khôngthích trò chuyện với ba. Hai người nói câu trước bình thường, câu sau mẹ đã cao giọnggây gổ. Nguyên nhân để mẹ gây gổ thường rất vô lí: Sao nhà này ngửi đâu cũng mùinước mắm, sao trời oi nực quá, sao bực mình quá… Những lúc ấy ba vẫn lặng im.Sự im lặng chịu đựng của ba không níu mẹ lại được. Ngày bỏ đi, mẹ để lại ba bức thư. Lykhông biết thư viết gì nhưng mắt ba vằn lên vẻ giận dữ. Khi ba nhìn Ly, ông vẫn giữ vẻuất giận ấy, nước mắt lăn dài trên vầng má ba đen sạm. Ba cười như mếu: “Mẹ màykhông chịu nổi mùi nước mắm, ưa mùi nước hoa Sài Gòn. Mà cái đời tao có hơn gì mộtchum nước mắm đâu” – Đó là lần đầu tiên ba nói từ “mày - tao” với Ly, sao khó nghe.Ba tìm hết những gì còn sót lại của mẹ trong căn nhà chất thành một đống giữa sân, châmlửa đốt. Trong đêm, những ngọn lửa nhảy múa hình ma quái, rần rật, rần rật phả hơi nóngrát mặt. Trong ngọn lửa ấy, Ly nghe tiếng hát mẹ ngân nga đâu đó. Ly kịp giấu một tấmhình mẹ đang bế Ly trên tay, ba choàng cánh tay rắn chắc ôm cả hai mẹ con. Lúc ấy Lyba tuổi, hai mẹ con cười tươi rói, ba cười mim mím miệng không giấu vẻ hạnh phúc. Bakhông nói nhưng nhiều người nói với Ly: “Mẹ mày theo giai”. “Giai” là người đàn ôngbụng bự, da trắng lốp, đi chếc ô tô hơi đen bóng biển số Sài Gòn, cuối tuần nào cũngđánh xe ra đây nghe mẹ hát.Lúc ấy Ly bước vào tuổi 15. Ba chở Ly bằng chiếc Honda chaly lùn xỉn, chạy trên conđường nhựa xuôi ra phố. Hai bên đường, những trảng cát trắng đến nhức mắt. “Mình đilên phố tìm mẹ hả ba”. Ba ậm ừ gì đó. Ly không níu kéo: “Thôi, hay ba cho mẹ đi luôn,lúc nào mẹ hối lỗi mẹ về. Con thấy mẹ là người có lỗi, sao ba phải đi tìm? Ba kêu mẹ về,mẹ lại nợ nần chồng chất, ba phải còng lưng trả nợ, sao chịu nổi”. Lặng một lúc, Ly nói:“Con sắp lớn rồi ba, sau này ba cần gì con sẽ giúp ba, con sẽ nuôi ba”. Ba dừng xe lạitrước trung tâm một trại trẻ mồ côi. Ly thắc mắc: “Sao tìm mẹ mà ghé đây ba? Hay bacon mình đi thăm ai?”. Ba nhìn Ly bằng đôi mắt nặng trĩu. Ông nhắm mắt. Giọt nước máthiếm hoi trĩu nặng rớt xuống. Ông quay đầu xe lao ma đuổi chạy về nhà. Ly lặng im, thấycuộc đời sao khó hiểu. ***Mẹ đi rồi, ba bán luôn xưởng nước mắm cho một ông chủ khác, quyết định dọn vào SàiGòn sinh sống. Ly cảm nhận đó là cách ba chạy trốn nỗi đau của mình bằng một nỗi đaukhác. Xưởng nước mắm có từ đời ông nội, đến nay ngót nghét gần 40 năm. Khi bướcchân đi, Ly thấy mắt ba đỏ hoe, những vết nhăn trên trán ba hệt như những vệt cát congcong thành vệt trên bãi biển. Nước mắt Ly chạy vòng quanh. Ly nhớ những sáng sớmcùng ba ra bãi biển, xem những người làng háo hức bưng từng thúng cá tươi rói vào bờkhi được mùa hoặc tranh giành nhau chí chết cũng những thúng cá bé nhỏ ấy những ngàymất mùa. Ly nhớ ông lão cụt chân sáng nào cũng cà thọt đi xin vài ba nhúm cá cơm về ănqua bữa. Những đứa trẻ tuổi lên 4, lên 5 đã theo mẹ khom lưng như con còng trên biểnnhặt từng con cá rơi rớt về cho bữa cơm nhà nghèo. Nhớ cả những người đàn bà nạng đôiquang gánh, nón rách vành chưa bao giờ biết tới mùi nước hoa xịn, phấn son thơm nhưmẹ… Chia xa những cảnh bình thường ấy sao khó thế. Vào Sài Gòn, chắc chẳng báo giờLy gặp lại những yêu thương ấy.Ba đổi sang nghề chạy xe ôm. Buổi tối về ba thường nằm dài trên chiếc võng, hát bài Lýcon sáo buồn hiu. Thi thoảng, giữa những đoạn bài hát, ba ngưng lại thở dài đánh thượt.Ly nhìn thấy, chịu không nổi, quay ra ngoài sân, ánh trăng hắt những tàu lá dừa xuốngrun rẩy trên nền đất ẩm ướ ...