Mỗi nghề mỗi khó khăn riêng, đối với nghề báo, khó khăn là cáiduyên khó tách ra, nhiều người vì khó khăn mà bỏ nghề, nhưng với tôi, mỗi khó khăn lại là mỗi lần phải cố gắng, và sau mỗi lần vượt qua nó, tôi càng thấy yêu nghề hơn. Dưới đây là câu chuyện lần đầu tiên tôi đi thực hành về nghề. tôi muốn chia sẻ cùng các bạn và hy vọng các bạn cũng sẽ có tình cảm với nghề giống như tôi. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Từ khó khăn đến yêu nghề hơn Từ khó khăn đến yêu nghề hơnMỗi nghề mỗi khó khăn riêng, đối với nghề báo, khó khăn là cáiduyên khótách ra, nhiều người vì khó khăn mà bỏ nghề, nhưng với tôi, mỗi khó khăn lạilà mỗi lần phải cố gắng, và sau mỗi lần vượt qua nó, tôi càng thấy yêu nghềhơn. Dưới đây là câu chuyện lần đầu tiên tôi đi thực hành về nghề. tôi muốnchia sẻ cùng các bạn và hy vọng các bạn cũng sẽ có tình cảm với nghề giốngnhư tôi.Chọn đề tài đâu phải chuyện dễSau khi cô giáo cho bài tập làm về một tác phẩm phát thanh và mọi thông tin trongbài phải hoàn toàn là sự thật, nhóm chúng tôi quyết định sẽ thực hiện đề tài nàothật dễ, không phải đến cơ sở, vì muốn đến được đó phải xin giấy giới thiệu.Ngoài ra, thời gian làm việc ở cơ sở lại phụ thuộc vào người được phỏng vấn, docũng chưa có kinh nghiệm viết bài nên chúng tôi không chọn hướng viết đó.Ý tưởng của nhóm là viết về những người bán hàng rong, ngày ngày chúng tôi đềugặp họ rong ruổi trên khắp các con phố Hà Nội, họ đều là dân ngoại tỉnh lên HàNội kiếm sống nên có lẽ nói chuyện sẽ thoải mái hơn và tìm ra được nhiều thôngtin hay hơn.Khó từ giai đoạn làm quen và phỏng vấnDo chưa có kinh nghiệm viết bài, chúng tôi cứ loay hoay không biết làm thế nàođể nói chuyện được với họ. Chúng tôi đưa ra hai phương án là phỏng vấn côngkhai hay không công khai? Lúc này, kiến thức trên giảng đường thầy giảng thìnhớ, nhưng áp dụng vào thực tiễn lại khó thế. Nếu nói là mình đang làm bài tập vềđề tài này mong bác (hay chú, cô, bạn) giúp đỡ thì lại sợ họ từ chối, còn nếu khôngnói mà chỉ lân la đến làm quen, rồi ghi âm trộm thì lại sợ không thu được thông tintheo ý muốn… Vậy là chúng tôi cứ đứng gần đó, tranh cãi và lại ngại khi họ quaysang nhìn.Lúc ở nhà thì có vẻ hào hứng lắm, cứ gặp ai là vào nói chuyện, vậy mà bây giờ cảnhóm cứ khúm núm như đang mắc tội vậy. Chúng tôi đùn đẩy nhau vào làm quen,vì ai cũng chưa một lần viết bài nên không biết phải bắt chuyện như thế nào. Sauđó, không còn cách nào nữa, cả nhóm vào nói chuyện và đặt luôn vấn đề muốn hỏichuyện để viết bài…Người trẻ thì dễMay sao, người đầu tiên chúng tôi gặp là một người cùng tuổi, bạn khá thoải máinên chúng tôi đã có cuộc nói chuyện rất vui và đã có được những thông tin cầnthiết để viết bài.Nhưng lúc ra về tôi mới phát hiện là mình chưa lưu lại file ghi âm, vậy là cả nhómlại vội vàng chạy tìm bạn, chỉ lo bạn đã chuyển đến địa điểm khác thì đúng là tộicủa tôi không có gì có thể tha thứ được.Khi quay lại, bạn vẫn đứng đó, vậy là tôi phải vào xin lỗi, hy vọng bạn sẽ có cuộcnói chuyện lại như ban đầu. Bạn không những tỏ ra thông cảm mà còn giúp đỡchúng tôi rất nhiệt tình, bạn còn nói sao không ghi hết câu trả lời ra để bạn đọc thìcó phải hay hơn không? Nhóm trưởng nghe xong, giải thích ngay với bạn rằng,không nên làm như thế để đảm bảo tính chân thật của báo chí, nếu không thì báochí toàn là thông tin sai sự thật.Có vẻ như hiểu ra, bạn cười và lại tiếp tục cuộc nói chuyện thứ hai, xin nói thật làkhông được như lần đầu, vì có lẽ lúc đầu bạn hơi ngượng nhưng lại là những suynghĩ thật, không có sự chuẩn bị trước. Lần này, tôi cẩn thận lưu lại file, và mở lạifile nghe lại xem ổn không, rồi mới chào bạn ra về.Người già thì khóTrước khi chào nhau, bạn còn dặn chúng tôi nên tìm những người trẻ như bạn, vìnhững người trẻ thì dễ tính, đừng tìm những người già vì họ khó tính lắm.Thấy bạn nói vậy, chúng tôi nghĩ cũng đúng nên tìm những người trẻ, nhưng ở gầnđó chúng tôi tìm mãi mà không thấy người trẻ nào, nên quyết định vào phỏng vấnnhững người già.Vì nghĩ người già khó tính hơn nên chúng tôi cứ băn khoăn: nếu nói chuyện côngkhai về đề tài có lẽ họ sẽ không hợp tác khi biết đang bị phỏng vấn.Suy đi tính lại, chúng tôi vẫn vào hỏi chuyện và đặt vấn đề, vì nếu những ngườinày không được, chúng tôi sẽ tìm những người khác. Quả như bạn nói, khi vào hỏichuyện ai cũng lảng tránh, lại tỏ ra ngại ngùng và không hợp tác. Nhiều bác lại nóicó phải là được lên báo không, chúng tôi chối đây đẩy, và giải thích đây chỉ là bàiviết thực tập ở lớp thôi. Nhưng họ vẫn không tin và nói sợ bị đưa lên báo.Nhóm trưởng có ý vẫn cứ hỏi và đưa máy ghi âm ra, một người nói chuyện, mộtngười cầm máy. Lúc đầu chúng tôi hỏi những câu hỏi thân mật, nói nhiều vềchuyện đời của họ, có lẽ như được chạm đến điều mà từ trước giờ chưa được nóira nên họ nói rất nhiệt tình, nhiều người kể về những khó khăn mà họ đã trải qua,và cứ thế, chúng tôi dần dần đưa ra những câu hỏi về nội dung mình cần viết và cóđược những thông tin thú vị.Tuy nhiên, có nhiều người thỉnh thoảng đang kể chuyện lại quay ra nói “đừng cóghi âm nhé”, hay như “cháu đang quay phim đó à”, rồi lại lấy tay che lên cái máyghi âm, nói là không được quay phim đâu đấy. Chúng tôi cười và giải thích làkhông làm gì cả.Đích đến cuối cùngSau khi đã có đầy đủ tư liệu trong tay, chúng tôi bắt đầu đi vào công đoạn lồngghép các lời nhân chứng với các lời bình đ ...