Danh mục

Từ nơi hoang vắng

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 94.33 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Không hiểu vì điều gì, thay vì để tôi xuống X, họ đã để tôi xuống Y - một cánh đồng mía vắng bóng người ven theo quốc lộ. Có thể người lái xe đã nghe không đúng điều tôi nói. Có thể giọng của tôi gây nên sự hiểu lầm chết người. Có thể người ta đã nhầm tôi với một ai đó trên xe. Thay vì gọi người đó, họ vứt vali tôi xuống. Và cuối cùng tôi phải đi theo. Tôi chưa kịp nói được điều gì chiếc xe đã vụt thoát như một bóng ma. Ở...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Từ nơi hoang vắng Từ nơi hoang vắngKhông hiểu vì điều gì, thay vì để tôi xuống X, họ đã để tôi xuống Y - một cánhđồng mía vắng bóng người ven theo quốc lộ.Có thể người lái xe đã nghe không đúng điều tôi nói. Có thể giọng của tôi gây nênsự hiểu lầm chết người. Có thể người ta đã nhầm tôi với một ai đó trên xe. Thay vìgọi người đó, họ vứt vali tôi xuống. Và cuối cùng tôi phải đi theo. Tôi chưa kịp nóiđược điều gì chiếc xe đã vụt thoát như một bóng ma.Ở đây đang là mùa thu thì phải. Cánh đồng mía vàng rực bốn bề.Ở một nơi tuyệt đẹp như thế này...Nếu không lầm thì tôi còn giữ số điện thoại nhà xe khi gọi anh ta vào chiều tốihôm qua. Nhưng tôi không còn nhớ đã gọi bằng chiếc điện thoại nào, của tôi haycủa cô ấy.Sao anh không đi bằng xe gọi, cô ấy nói với tôi.Nhiều năm nay có một dịch vụ. Chỉ cần nhấc điện thoại hẹn ngày giờ địa điểm, sẽcó người đến đón bạn đi. Nếu bạn sợ ngủ quên, họ sẽ gọi điện nhắc nhở. Rồi cô ấycho tôi một con số.Gọi đi. Cô ấy nói.Khi từ một nơi xa khuất như thế đến đây, tôi gần như làm theo những gì cô máchbảo. Giống như cách đó năm hôm, cô ấy bảo đi vịnh Hạ Long đi. Thế là tôi đi haingày. Thế rồi khi ở vịnh Hạ Long cô ấy nói cần phải cởi áo khoác ra để cảm nhậnhơi nước và gió. Thế là tôi cởi áo khoác ra để cảm nhận hơi nước và gió. Thế rồi,trong một giây phút, cô nói đến X đi. Và tôi đã đến X. Cô nói gọi điện cho nhà xeM đi. Tôi đã gọi điện cho nhà xe M.Điện thoại của tôi không có cuộc gọi nào được thực hiện vào chiều tối hôm qua.“Lịch sử cuộc gọi” trống hoác. Nhớ lần đầu sử dụng điện thoại, tôi đã rất ấn tượngvới dòng chữ lịch - sử - cuộc - gọi, liên tưởng ít nhiều đến một cái gì đó thật sựtrầm trọng đã xảy ra với mình. Thay vì đơn giản chỉ là “danh sách đã gọi”.Theo định nghĩa của một ai đó mà tôi đọc được thì lịch sử được định nghĩa như là“một câu chuyện chúng ta nói chúng ta là ai”.Có một cái gì đó đã xảy ra cho tôi, trong quá khứ của một - tháng - trước. Từ mộtnơi xa khuất đến thế, tôi đến đây và làm theo chỉ dẫn của cô ấy. Trước đó tôikhông hề muốn đi đâu cả. Tôi sống gần như hết thời tuổi trẻ của mình ở đúng mộtnơi.Rồi như một chuỗi domino “bắt đầu xáo trộn”, tôi lăn mình đi.Vì có những điều tôi không thật sự tin ở mình nên tôi tin ở cô ấy. Dù tôi không tincô ấy thì tôi vẫn tin có những điều vẫn xảy ra không theo cách của tôi, mà theoriêng nó.Chuyện này có ít nhiều liên quan đến bà dì tôi theo cùng một nghĩa, dì lấy gã phụhồ khi nhà tắm vỡ hoác. Gã phụ hồ đến nhà dì làm lụng trong hai tuần thì xong. Dìnói làm ơn xây thêm cho tôi cái giếng. Làm thêm đến hai tuần. Dì nhìn quanh nóilàm thêm cho tôi cái chuồng bồ câu đi. Rồi những tuần tiếp theo là chỉnh sửa hàngrào, xây thêm cái bếp... Xây, xây và xây đến một hôm gã phụ hồ nhận ra có xâybao nhiêu vẫn không đủ, họ ăn ở với nhau. Có hai đứa con. Từ đó không còn cái gìđáng để xây nữa.Người chồng trước của dì cũng là một phụ hồ, cho tôi một liên tưởng cũng bằngmột cách, cách riêng nhất của dì. Không biết trong quá khứ trước đó dì đã nhờ anhta xây cái gì, dì đã nói cái gì trong “lịch sử cuộc gọi” giữa họ?Tôi gọi lại cho cô ấy lúc đi sâu vào cánh đồng mía. Không có người bắt máy, điệnthoại vọng lại âm u như đang đi sâu trong một đường hầm. Có lẽ cô muốn làm khótôi một chút đây mà.Tôi có thể ở đây ăn mía và chờ cô gọi lại.Tôi có thể đi sâu vào cánh đồng mía nếu tôi không mắc kẹt cái vali.Tôi nhận ra mình đã vứt đi rất nhiều thứ trong một tháng nay. Nhưng điều đó vẫnchưa làm cái vali nhẹ. Tôi vẫn còn luyến tiếc rất nhiều thứ trong đó. Có thể sauchuyến đi này, tôi sẽ có cái nhìn chọn lọc hơn về những gì nên và những gì thìkhông nên mang theo.Vào buổi chiều tối, lúc tôi đã ăn rất nhiều mía và hơi thiu ngủ, điện thoại đã run lênnhư thể trái tim tôi. Đó là số của cô ấy nhưng không phải cô ấy. Người ta thôngbáo cô ấy vừa chết sáng nay.Đó là một câu chuyện đáng tiếc và rất buồn.Có lẽ sau khi đưa tôi lên xe thì cô ấy chết.Có lẽ, theo một cách nào đó của cô ấy, rất riêng, cô ấy chỉ chết khi đã chia tay vớitôi.Người đàn ông bắt điện thoại hỏi sau khi cô ấy chết rồi thì tôi có cần gì không?Anh là ai thế?Một người quen.Nếu có thể, tôi nói, hãy đọc cho tôi nghe lịch sử cuộc gọi vào buổi chiều tối hômqua trên điện thoại của cô ấy.Có thật sự cần thiết nữa không khi mà cô ấy đã chết rồi? Người đàn ông rụt rè hỏi.Cần chứ. Rất cần. Tôi mong anh hãy vì cô ấy mà làm điều này.Người đàn ông im lặng một lúc lâu. Cuối cùng anh ta cũng nhắn cho tôi năm sốđiện thoại cuối từ cái gọi là “lịch sử” ấy.Tôi không biết anh dùng những con số này làm việc gì, nhưng tôi mong là anh sửdụng nó một cách tốt nhất như lúc cô ấy vẫn còn sống. Người đàn ông nói.Vâng. Tôi hứa.Tôi cũng không tin anh ta là người quen của cô ấy. Tôi cảm thấy tình cảm của anhta với cô ấy thật vô tận. Nó có vẻ như là tình yêu trong giọng nói của anh.Người đầu tiên tôi gọi theo cái gọi là lịch sử cuộc gọi của cô ấy là một đứa trẻ 17tuổi. ...

Tài liệu được xem nhiều: