- Ngậm cái này đi, sẽ dễ chịu hơn đấy! Cô đưa cho cậu vỉ kẹo. Cậu tách ra lấy một viên, đưa lên miệng. Vị bạc hà tan trong cổ họng, cậu không nghĩ nó có thể dịu. Trên sân khấu, tay guitar vừa dạo đầu một giai điệu, tiếng vỗ tay, huýt sáo nổi lên. - Cậu đưa tớ đến đây làm quái gì? Tớ không thích! - cậu cằn nhằn. - Sao lại không thích? Cậu chờ chương trình này rất lâu rồi mà? - cô thấy lạ. - Tớ không thích bởi vì bây giờ đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tuổi ba mươi Tuổi ba mươi (Cho 1981) TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN QUỲNH TRANG- Ngậm cái này đi, sẽ dễ chịu hơn đấy! Cô đưa cho cậu vỉ kẹo.Cậu tách ra lấy một viên, đưa lên miệng. Vị bạc hà tan trong cổ họng, cậu không nghĩ nócó thể dịu.Trên sân khấu, tay guitar vừa dạo đầu một giai điệu, tiếng vỗ tay, huýt sáo nổi lên.- Cậu đưa tớ đến đây làm quái gì? Tớ không thích! - cậu cằn nhằn.- Sao lại không thích? Cậu chờ chương trình này rất lâu rồi mà? - cô thấy lạ.- Tớ không thích bởi vì bây giờ đã hết thích! - cậu nói rồi lùi lại mấy bước, ý chừngkhông muốn đứng gần cô.Tiếng nhạc, tiếng hát lan trong không gian. Bởi nữ ca sĩ đến từ Thái Lan, nên cô khônghiểu ca từ. Giọng nữ ca sĩ thanh thoát, ngọt ngào mà nhẹ. Cô ta có mái tóc ngắn, khuônmặt để mộc, không có dấu hiệu nào của trang điểm. Áo phông trắng, quần sooc, kèm đôibít tất đen dài đến đùi, giày cũng màu trắng, nữ ca sĩ ăn mặc giản dị hơn cả những ngườiđang đứng giữa sân nắng nghe cô hát.Cô quay lại nhìn cậu, đầu cậu bắt đầu lắc lắc theo giai điệu nhạc. Cô khẽ thở dài, lại quaymặt nhìn lên sân khấu.Cả một tháng trước đây, cô và cậu luôn nói về chương trình này, festival âm nhạc donhững người Mỹ sống trong thành phố tổ chức. Các ca sĩ và ban nhạc có tiếng trên thếgiới sẽ lần lượt biểu diễn từ giữa sáng đến giữa đêm. Ở hai mươi chín quốc gia khác, haimươi chín chương trình chung một cái tên, chung một đơn vị tổ chức, chung một kịchbản (chỉ khác ban nhạc, ca sĩ, các tác phẩm trình bày) cũng đang đồng loạt diễn ra.Ba mươi nước cơ đấy, nhảy múa đế dừng những can cớ phiền hà.- Chỉ cần nghe nhạc hay là tớ đầu óc tớ bay bốc, chẳng có gì níu lại được, phê lắm!Cậu từng nói thế. Nhưng cậu luôn mâu thuẫn với chính từng lời của mình.Cô cúi xuống nhìn chiếc áo hai dây đang bị lệch, hở ra một góc bé tí xíu của chiếc áo lót,ý tứ chỉnh lại, hi vọng cậu chưa nhìn thấy, không chút nữa, nếu nhớ ra, cô sẽ phải nínnhịn nghe một tràng giang đại hải về sự kín đáo chừng mực của đàn bà con gái.Cô là con gái? Hay là đàn bà? Làm thế nào để phân định được ranh giới giữa hai điều đóđây?Cô muốn hỏi cậu, nhìn sang, thấy cậu nhắm mắt, đầu vẫn lắc lắc, bàn tay phải đập từngnhịp lên chiếc túi da đeo bên hông. Ngần ngừ, lại thôi. Thông thường, cô vẫn nói nhanhkhông kịp nghĩ, nhưng hôm nay, không khí nặng nề thổi ra từ phía cậu buộc suy nghĩ củacô phải hoạt động nhanh hơn cảm tính. Nếu không tớ sẽ biến đi ngay đấy, cậu vẫn nói vớicô thế khi trong lòng bực dọc.Từ khi cô lôi cậu ra khỏi phòng bếp nồng nặc khí gas cách ngày này một năm, cậu trởthành người khó chịu nhất mà cô từng biết, có thể là cậu oán cô về việc cô đã vô tình đưacậu ra khỏi kiểu chết mà cậu vẫn nói tới, thậm chí viết thành kịch bản riêng?Sau bài hát thứ nhất, nữ ca sĩ giới thiệu rồi dạo đàn, chuyển giai điệu. Khán giả tỏ rahưng phấn rõ, họ vỗ tay, huýt sáo, gào thét, không ít người nhảy cẫng lên. Một anh chàngđứng phía trước văng người ra sau, nhảy cao rồi dậm mạnh chân xuống cỏ, cách vàicentimet là va thẳng vào người cô. Cô né kịp. Anh chàng kia cũng giật mình, ngoái lại,thì thầm câu xin lỗi.- Không sao! Cô cũng thầm thì.- Nhảy múa cũng phải chừng mực chứ! đừng có mà tự sướng mình rồi làm đau ngườikhác! Cậu chạy lên từ bao giờ, giọng nghe chừng nặng và mặt thì đỏ bừng, không rõ nắnghay bởi căng thẳng.Anh chàng đứng sững lại, nhìn cậu, mắt gườm lên.- Thôi không sao mà, cô xoa xuýt, không sao, bạn mình lo cho mình thôi...- Mất hứng quá! Trước khi bỏ đi, anh chàng ném lại một câu.Cậu vừa xoay nắm đấm dứ dứ sau lưng anh chàng vừa bỗng dưng cười khúc khích.Không hiểu thái độ của bạn, nhưng cô cũng chẳng muốn thắc mắc.Lựa một chỗ cỏ phẳng, sạch để ngồi bệt xuống, cô cầm chai nước tu ừng ực.Cậu cũng ngồi ghé bên, chờ cô uống xong, đón lấy chai rồi đưa lên miệng.- Này Di, tớ phải chịu đựng cậu đến khi nào đây? cô suýt vuột miệng nói ra câu ấy.Một lần nữa, lý trí xuất hiện.Cô quen Di cách đây mười lăm năm, bắt đầu từ khi học chung lớp mười.Ngày ấy, Di vừa qua tuổi mười lăm. Tóc Di dài hơn bây giờ, da Di trắng hơn bây giờ,mắt Di tinh nhanh hơn bây giờ, miệng Di cười nhiều hơn bây giờ, Di nặng cân hơn bâygiờ, Di ít nghĩ hơn bây giờ, Di thích nghe Rock điên cuồng hơn bây giờ, Di mặc nhiều đồđen hơn bây giờ, tất nhiên, mặt và dáng người Di trẻ hơn bây giờ... cộng tất cả mọi thứ,nghĩa là Di khác hẳn bây giờ!Khác chứ, khi ấy thì Di chưa có nhiều cảm tình với phụ nữ, không để chuyện tình dục ámảnh vào đầu. Di ngây ngô mà vui tươi.Cô thích Di vì cái tinh thần trong con người Di có thể hút và dẫn dụ người khác đi vào đểtìm hiểu rồi chia sẻ.Cô không thích Di vì cậu yêu những hứng khởi lúc nào cũng trực trào từ bên trong mìnhhơn bất cứ ai, bất cứ điều gì. Khi có dịp, cậu bỏ rơi tất cả, chỉ để tận hưởng nó.- Này Di, cậu sắp sang tuổi ba mươi rồi đấy! Mấy ngày nữa nhỉ? Chợt nhớ ra, cô hỏi.- Một!- Úi cha, đú ...