Thông tin tài liệu:
Sau một cuộc hành trình khởi hành từ phi trường San Francisco ở Mỹ , hành khách ghé trạm dừng chân tại sân bay Taiwan hai tiếng để tiếp tục về tới phi trường Tân Sơn Nhất .Đám hành khách cùng chuyến bay, họ kéo nhau tản mác từng nhóm ,rũ rê nhau đi ăn uống hay đi mua sắm lòng vòng trong những gian hàng bày biện thật sang và thật hấp dẫn .
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tưởng Chừng Như Vô Vọng Tưởng Chừng Như Vô VọngSau một cuộc hành trình khởi hành từ phi trường San Francisco ở Mỹ , hành khách ghétrạm dừng chân tại sân bay Taiwan hai tiếng để tiếp tục về tới phi trường Tân Sơn Nhất.Đám hành khách cùng chuyến bay, họ kéo nhau tản mác từng nhóm ,rũ rê nhau đi ănuống hay đi mua sắm lòng vòng trong những gian hàng bày biện thật sang và thật hấp dẫn. Cô tìm tới một chỗ trang trí như trong một cánh rừng thu nhỏ . Cũng có suối chảy nhântạo nhưng cây cối và hoa lá thì được trồng rất công phu và tỉ mỉ . Không có ai bên cạnhđể đứng ngắm nhìn cánh rừng thu nhỏ đó nên cho cô cảm giác như mình đang đi lạc vàokhu rừng trong một cuốn phim cổ tích đã được xem từ thuở bé . Không gian buổi trưa nơiđây khá im vắng bởi ai nấy cũng cảm thấy mệt mỏi cần phải nghi ngơi để tiếp tục cuộchành trình kế tiếp . Cô một mình chậm rãi thả hồn theo khung cảnh trước mắt rồi nghiêngvai cúi xuống nhắm mắt để mũi chạm vào một bông hoa màu tím đang tỏa nhẹ hươngthơm ,thì bất chợt một ánh sáng lóe len cùng tiếng động rất khẽ . Cô mở choàng mắt raquay mặt nhìn qua phía bên . Trước mắt là một người đàn ông khá lớn tuổi nhưng vócdáng toát ra sự trẻ trung mạnh khỏe . Cô đang phân vân do dự nữa muốn hỏi để biết cóphải vừa rồi ông ta đã chụp hình cô không ,nhưng rồi cảm thấy hỏi như thế thì quá làđường đột và không phải phép lịch sự cho lắm giữa một người chưa hề quen biết . Đứngđối diện với cô , ông ta cũng có chút ngập ngừng rồi bắt chuyện làm quen với ý muốnchụp hình dùm cho cô . Thực sự đây là điều cô đã mong muốn vì cô rất thích chụp hìnhkhi có dịp đi đâu đó để giữ lại những kỷ niệm trong những khoảnh khắc trước mắt .Ông không phải là người chụp hình bình thường , qua những góc cạnh ông chọn để côđứng làm dáng thì cô biết ông là tay nhiếp ảnh sành sỏi . Cả hai đều thích bộ môn nàynên họ rất mau chóng đồng cảm giữa người mẫu đầy kịch tính và người thợ rành nghề .Thời gian trôi qua thật nhanh mới đó đã tới giờ trở lại máy bay ,họ chỉ kịp trao đổi chonhau số phôn , email để tiện việc liên lạc bởi những bức ảnh của cô đang nằm trong ốngkính của ông .Bất ngờ lúc trao đổi những câu hỏi xã giao họ được biết cùng đi một chuyến bay , bỗngdưng cả hai đều có chung một cảm giác gần gủi thật mơ hồ . Trong lòng chiếc máy bayrộng lớn nhưng thực sự chẳng còn dư lấy một chỗ trống để họ có thể ngồi bên cạnh nhautrên suốt một chuyến bay trở về thăm lại quê hương . Máy bay sau mấy tiếng đồng hồ đãtừ Taiwan đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất thật an toàn . Sự gặp gỡ như bèo mâygiữa dòng đời nên cả hai cũng không mấy bận tâm khi mà công việc làm ăn của cả haiđang rối ren cần khi về tới phải giải quyết . Cả hai đều có những kinh doanh hùn hạp vớibạn bè còn ở lại . Người đàn ông kinh doanh về tranh ảnh sơn mài , còn cô thì hùn vốnliếng cho một cơ sở may mặc .Lúc ra đứng để nhận hành lý họ có nhìn thấy nhau và chỉ đưa mắt tỏ vẻ chào hỏi , và khicả hai thoát ra bên ngoài khu vực của sân bay họ tách ra hai phía chỉ đưa tay nhau lên vẩychào tạm biệt . Cô mỉm cười thật nhẹ rồi đi lẫn vào dòng người mỗi lúc mỗi đông mất hútdáng hình .Một tuần lễ với những bận rộn giải quyết trong công việc , cô thở phào nhẹ nhỏm đểchuẩn bị cho chuyến đi Đà Lạt , đi để tìm chút không gian yên lặng bởi tuần lễ vừa qua ởSài Gòn giữa cơn nắng như thiêu , khói xe bụi bặm , đường phố bị tắt nghẻn với dòng xecộ rối nùi mọi nơi đã làm cho cô thở không nổi , ngột ngạt khó chịu gần như muốnnhuốm bệnh . Cô một mình đi ra bến xe , cô vẫn luôn thích nghi với lối đi có vẻ lang bạcbụi bặm như thế . Trên vai chiếc ba lô với ít bộ đồ đơn giản , gương mặt tự nhiên khôngtrang điểm với làn da trắng mịn , đôi mắt to buồn thường giấu sau cặp kính mát màu đen ,mái tóc dài đan thành chiếc bím gọn gàng trong chiếc nón rộng vành . Quần Jean áo sơmi trắng bằng hàng vải sô còn nhiều nếp nhăn tự nhiên . Người tài xế thả cô xuống bếnxe để ngồi chờ chuyến đi , cô ra dấu bảo cứ quay xe trở về trước vẻ mặt lạ lẫm của ngườitài xế , bởi hôm nay cô chủ hoàn toàn như một người khác hẳn mà người làm công nhưchú tài xế kia có thể lại gần thân mật .Tới giờ xe chuyển bánh , cô lên xe tìm đúng chỗ ngồi thật thoải mái vì bên cạnh ghế còntrống . Người đi cùng chuyến phần nhiều là khách nước ngoài qua Việt Nam để đi du lịch. Họ cũng là người với tên gọi được âu yếm hay có vẻ xem thường đó là dân Tây ba lô .Có nghĩa là dân nghèo đi du lịch với chiếc ba lô trên vai , giải quyết bao tử là cơm hàngcháo chợ , chỗ ngủ là những nhà trọ rẽ tiền với giá cả bình dân . Họ nhìn dáng điệu củacô với ánh mắt cảm thông đồng loại .Cô chẳng buồn để ý tới ai , đeo mắt kính to , đội nóntrùm phủ khuất cả khuôn mặt chìm vào giấc ngủ ngon hơn bao giờ hết . Xe đã đi qua rấtnhiều thị trấn mà cô vẫn còn trong giấc ngủ ,nhưng hình như có ai đó đang gọi bên tai ,cô tỉnh ngủ cùng cảm giác lành lạnh thì ra xe sắp gần tới Đà Lạt . Cô tỉnh hẳn thu ngườivề đúng vị trí ghế ngồi và quay nhìn người ngồi xuống chỗ ghế tr ...