Danh mục

Tưởng Rằng Đã Quên

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 147.24 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mưa đậm hạt thổi tạt vào mái tôn, căn nhà như đang lên cơn run. Mấy miếng ván thùng gỗ đóng vá đụp bên hiên nhà rỉ giọt, hàng chữ U. S. Army màu đen hằn sâu trên gỗ. Thành vừa phủi nước đọng trên cặp đồ rằn ri vừa huýt gió. Răng hắn vẩu ra, làm tiếng huýt khó khăn chật vật. Hắn quay lại tôi, hỉnh mũi cười. - Mày thấy không, tao đã bảo, ở cái xứ đất đỏ này mưa dễ ợt mà mày không tin. Tao không bất ngờ tạt qua bến xe thì sức...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tưởng Rằng Đã Quên Tưởng Rằng Đã QuênMưa đậm hạt thổi tạt vào mái tôn, căn nhà như đang lên cơn run. Mấy miếng ván thùnggỗ đóng vá đụp bên hiên nhà rỉ giọt, hàng chữ U. S. Army màu đen hằn sâu trên gỗ.Thành vừa phủi nước đọng trên cặp đồ rằn ri vừa huýt gió. Răng hắn vẩu ra, làm tiếnghuýt khó khăn chật vật. Hắn quay lại tôi, hỉnh mũi cười.- Mày thấy không, tao đã bảo, ở cái xứ đất đỏ này mưa dễ ợt mà mày không tin. Taokhông bất ngờ tạt qua bến xe thì sức mấy mà gặp được mày. Rồi con ngồi chết dí ở đó màchờ con ạ.Hắn vuốt tóc cười xòa, hàm răng lộn xộn từ thuở nhỏ bây giờ vẫn nhơn nhởn như thế .Tôi không nhìn ra dáng thằng bạn ngày xưa nữa. Nước da đen xạm, mắt rợn tia máu vớibộ đồ trận tạo cho hắn hình ảnh sẵn sàng sống mái với cuộc đời. Một cô gái da tai tái sàvào lòng hắn, cười đưa chiếc răng vàng.- Anh Bảy, uống gì đi anh?Hắn vỗ vào mông cô bé cười tít mắt.- Thôi mà em, đứng đắn chút coi. Cho anh hai cái whisky-co cho ấm bụng.Cô bé vuốt lưng Thành cười mơn :- Làm bộ dữ!. Uống rượu cho nóng máy rồi coi ai đứng đắn cho biết cà.Cô bé nguýt dài, đi vào quầy. Thành quay sang tôi nói nhỏ.- Tao là vua các em ở đây đó mậy. Sống nhờ vào da thịt của các em cho qua ngày đoạntháng mà. Sao độ rày mày làm gì?- Cũng tà tà cho qua ngày đoạn tháng. Mày vào đây lâu chưa? Gia đình ra sao?Thành rút thuốc hút.- Vào từ thời ông Diệm di dân dinh điền kìa, rồi đi lính và đóng tại đây luôn. Một vợ, haicon. Gia tài có một cái bar do mụ vợ bán, chứa các em út. Kể thì cũng phong lưu đó mày.Hắn trả lời tỉnh bơ, coi việc đó chẳng có gì lạ. Tôi im lặng nhấm rượu, hơi coca bốc lênquyện lẫn mùi whisky thơm đậm làm ấm rang. Thành uống thêm hai cái sec nữa, nhìnmông ra ngoài mưa nói nhỏ :- Tao mới về ngoài mình thăm. Ban ngày tạt vào làng thăm chút, tối ra phố ngủ. Làngmình nát bét rồi. Mày còn nhớ thằng Lưu không hè?- Phải thằng con mụ Lý ốm nhom đó không?- Ừ nó đó, hôm tao về thì nó chết được hai ngày rồi. Chết thối bỏ mẹ. Ông già nó bị bênkia bắt vì lầm, bởi lý do lão cứ toang toang cái mồm mong Mỹ ném bom ngoài bãi cát, đểlão lượm vỏ bom về làm soong quánh. Lão là thợ bạc mà mày. Còn thằng Lưu đi dân vệ,tối uống rượu đi cà tàng bị quân ta bắn nhầm quân mình chết. Thiệt là bậy. Còn ông chúnó thì bị đui cặp mắt.- Lão năm Luông bị đui mắt à?Hắn hớp một hớp rượu, rít thuốc nhìn chăm bẳm vào cạnh bàn.- Thối bỏ mẹ. Ngoài mình, độ rày người lớn con nít có tật xe lính Mỹ chạy qua là đứngbên lề đường đưa tay với theo gọi O.K. Bọn nó vãi kẹo, đồ hộp xuống cho,người ta bunhau mà giành lấy. Số lão Luông vô phúc, cũng ăn quen làm vậy, gặp mấy thằng Mỹ chơikhăm nó đi trên xe liệng xuống một trái lựu đạn cay. Lão tưởng đồ hộp dành chụp lấy ômvào mình, khói xì làm mù cả cặp mắt. Bọn lính trên xe được một mẻ cười!!- Khốn nạn, sao không kiện?- Có chớ, nhưng rồi đâu cũng vào đấy. Thời chiến tranh mà mày còn đặt niềm tin quánhiều ở luật pháp. Tao thì hết rồi. Mỗi người đều có lý do riêng, và lý do đó càng mạnhhơn nếu có súng.Tôi nhìn Thành xa lạ. Hắn kêu thêm một ly rượu nữa. Mắt hắn đỏ lừ. Cô gái đem rượu ra,cười tình :- Anh Bảy uống nhiều rồi nghen. Hai anh đi không em kêu?- Có món nào thơm không mà mời hoài vậy? Hắn ôm cô gái vào lòng hỏi lè nhè.- Chỉ bổn cũ soạn lại thôi. Trời mưa không có khách ngồi bói bài rồi ca cải lương hoàicũng buồn. À, nè anh Bảy, con Hồng nó mới đau dậy ngó kháu lắm đó.- Ôi, thôi lạy cô, tha cho em cái món teo Đại Hàn đó. Bổn cũ soạn lại thì chán ngắt. Thịtdẫu ngon mà nướng đi nướng lại nhiều lần cũng dở phải không mậy? Thành quay sangtôi. Tôi im lặng gật đầu tán đồng. Môi hắn đã hơi mềm, hắn kêu mang cả chai rượu ra tì tìuống.- Lâu ngày gặp nhau, uống đi mày. Hơn mười năm rồi còn gì. Bỏ mẹ cái phần coca ngọtngọt đó đi, uống với tao hết nửa chai này. Cha nó, mai kia mốt nọ tao hoặc mày đứa nàocòn đứa nào đi. Uống đi mày.- Mày chỉ nói bậy.- Ở đây tao thấy chết thường quá mà. Chết lổn ngổn, dễ dàng đến bất cứ lúc nào. Có gì lạđâu. Uống đi mày.Rượu bốc nóng rang hai gò má. Mưa nặng hạt thêm, nước màu đỏ quánh chảy tràn bênhiên. Thành chống tay lên bàn, nhìn dòng nước chảy, tiếng nói rời rạc.- Hồi còn nhỏ vui quá. Cả bọn chỉ có quả banh lá chuối mà chơi không biết chán. Bây giờthì bọn bạn bè chúng nó chết hết nhiều rồi. Tao không biết đánh mãi rồi còn ai đâu màđánh. Ngày xưa tao mơ được nối nghiệp cha tao làm thợ may nhưng bây giờ thì bỏ làngđi lính và chứa điếm. Thật không ngờ phải không mày?- Chúng mình mới trên hai mươi đã thấy già quá rồi. Người ta còn trẻ khi còn tin vàotương lai, với bọn mình tương lai thực là mù mịt. Chẳng còn tin được gì cả.Hắn dốc chai rượu lệch bên vành ly, nốc cạn, đầu càng trĩu chúi về phía trước.- Kệ cha nó ngày mai, nói làm chó gì! Tao có hai đứa con, một đứa sứt môi,một đứa mắtđục như bãi đờm. Người ta bảo tao hoặc vợ bị giang mai. Kệ cha nó, đếch cần. Tao némnó cho xã hội, cho tương lai của những ngày hậu chiến đó. Tao thì không mong ...

Tài liệu được xem nhiều: