- Thôi anh về đi! - Đưa em đến cửa không được sao? Con đường này tối và im vắng quá! Mới mười giờ mà thiên hạ đã ngủ hết rồi. - Chắc tại trời lạnh chớ nếu là mùa hạ thì giờ này còn túa ra đường hứng gió. Một trận gió đưa lại cắt ngang lời nàng. Nàng dùng khăn bịt miệng ho khúc khích hai tiếng. Gốc cây già trong sân nhà kia lao rao tuôn bỏ mấy cọng lá vàng. Trong đêm vắng lặng, tiếng lá rơi xào xạc bên dường như cảnh cáo đôi thanh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tương tư thảoChương 1- Thôi anh về đi!- Đưa em đến cửa không được sao? Con đường này tối và im vắng quá! Mới mười giờmà thiên hạ đã ngủ hết rồi.- Chắc tại trời lạnh chớ nếu là mùa hạ thì giờ này còn túa ra đường hứng gió.Một trận gió đưa lại cắt ngang lời nàng. Nàng dùng khăn bịt miệng ho khúc khích haitiếng. Gốc cây già trong sân nhà kia lao rao tuôn bỏ mấy cọng lá vàng. Trong đêm vắnglặng, tiếng lá rơi xào xạc bên dường như cảnh cáo đôi thanh niên nam nữ nên nói nhỏmột chút .- Mặc đồ ít quá, em có lạnh không ?- Không. (Nàng vẫn dùng tay che miệng) Gió thật đáng sợ .Im lặng một lúc. Không ai nhìn ai, cả hai chỉ có đưa mắt nhìn bóng đèn đường, trải dàiánh sáng. Bóng chàng và nàng đều không có ý rời đi. Tóc chàng không xức dầu, bị gióhắt đưa bồng lên. Chàng mặc đồ tây, quần có hơi rộng.Chàng và nàng đứng lặng, nhưng bóng chàng lại ngắn hơn bóng nàng. Thân nàng dongdỏng cao, tóc xõa bên vai, buộc tóc hững hờ bằng một chiếc khăn lụa kéo vòng xuốngcổ. Cổ nàng ôm ốm, cao cao giữ cách khéo léo mái đầu nhỏ hẹp .Gió qua rồi, bốn bên chung quanh càng cho chàng và nàng thứ cảm giác vắng lặnghơn. Chó nhà ai bỗng cất tiếng gâu gâu, tiếng sủa có vẻ uể oải, vô vị rồi bỗng im bặt.Nhưng bấy giờ, từ xa vọng lại tiếng ai như uất nghẹn, tiếng uất nghẹn xuyên đêm lọtvào thính giác của hai người .Nàng sửng sốt, đưa mắt nhìn vào đường hẻm tối tăm, đồng thời chân nàng tự nhiênbước tới hai bước, nếu không nghe tiếng nói, ắt nàng đã quên hẳn sự có mặt củachàng.- Ai đàn Hồ Cầm vậy kìa ? Không, đàn Nam Hồ, bên cạnh nhà em hãy còn có kể sĩ nàophong nhã đấy!Nàng quay đầu lại, mỉm cười với chàng. Ánh đèn đường tù mù soi trên mặt nàng càngthấy xanh xao. Nhưng đôi mắt to, lõm sâu, càng thấy đặc biệt đen lại chợt phát ra ánhsáng mơ màng như mộng.- Thôi, chào anh.Nàng nói xong muốn rời đi. Nhưng chàng có vẻ không đồng ý . Chàng vẫn đứng lại nơiấy, nhìn đăm đăm về hướng phát ra tiếng đàn. Bây giờ tiếng đàn nghe được rõ hơn,uyển chuyển làm sao, u ám làm sao, dường như là tiếng nói của lòng ai đó . Dườngnhư không ngại phiền nữa, nàng nhìn vào trong hẻm.- A, điệu hát Tiếng Thương Đau.-À.Chàng dường muốn nói thêm gì ấy nhưng thấy nàng tỏ ra lạnh nhạt lại thôi. Có thể nàngkhông thích cổ nhạc, chàng biết nàng thích tân nhạc. Sau khi dùng cơm, chàng có mờinàng đi uống thêm cà phê, không phải là nàng đã hoàn toàn lắng nghe rất lâu một khúcnhạc cổ điển Tây Phương sao ?Lại một trận gió đưa, bấy giờ chàng mới nhận thấy nàng không chịu nổi. Chàng gấp rútnói:- Em vào nghỉ sớm đi! Anh về, mai mình gặp .- Chào anh.Đưa mắt nhìn theo bóng xám của chàng mất hút dưới ánh đèn, dương như nghĩ ra điềugì, nàng bỗng gọi:- Ơ, Vân Trình, Vân Trình!- Sao? (Chàng quay lại, gương mặt vuông trẻ trung của chàng phát gợn nét vui) Cònchuyện gì nữa hả em?Lúc chàng chạy trở lại, nàng có vẻ lấm lét tránh ánh mắt chàng, cơ hồ khó mở miệng:- Em... đêm mai em không đi được .- Tại sao?Nỗi thất vọng đã làm cho mặt Vân Trình như dài ra, đôi môi dầy xúc động run run.- Không phải vừa rồi em đã quyết định sao? Đêm nay không chuyện gì, lúc đến quán càphê nghe nhạc, chính em cũng nói là em thích âm nhạc cổ điển kia mà . Hơn nữa, chỉcòn một ngày nữa thì em đi Hương Cảng rồi .Nàng cúi gầm nhìn xuống đôi chân, đôi chân gầy gầy, dài dài, đôi giày tuy đã mang khálâu rồi nhưng hình thức vẫn giữ được cái đẹp căn bản của nó . Từ đôi chân nàng, nàngđã nhìn sang Vân Trình với đôi giày da đen, thật chắc xong hình thức rất cũ kỹ dườngnhư Trình mang giày không biết từ bao giờ . Nàng nhớ lại hàng ngày Trình vẫn manggiày này để đi làm, vẫn mang giày này cùng nàng đến quán cà phệ.. Nhưng bây giờnàng không thể suy nghĩ nhiều hơn nữa . Nàng muốn nói rõ cho Trình biết lý do củanàng:- Vì cần phải đi Hương Cảng nên em phải bận sắp xếp đồ đạc .- Thế thì chúng ta gặp nhau một lúc, mất khoảng một giờ không được sao?Em đã xin nghỉ việc, không đi làm nữa, có thể thu dọn đồ đạc cả ngày, tối đến mới đichơi thì có gì là khó khăn đâu?Nàng không một chút do dự lắc đầu . Rồi lại lắc đầu, dường như trong một thoáng chậmtrễ, quyết tâm của nàng bị lung lay.- Em nhứt định mốt đi hả ?- Chắc không có gì thay đổi đâu.- Có cần anh đưa em?- Khỏi phiền .- Em nói coi, trước khi em đi, bộ chúng ta không còn cơ hội nào gặp lại nữa sao?Giọng chàng lẫn lộn với tiếng Nam Hồ nghe ra nức nở , thê lương, não nùng .- E rằng như vậy .Trình thở dài một tiếng, ưỡn ngực dường như thu hết can đảm để làm một cuộc hy sinh:- Cũng được .Nàng liếc nhanh sang Trình, chú ý đến nét đau khổ biểu hiện trong đôi mắt nhỏ có thầncủa chàng . Nàng không sao tránh khỏi thương hại Trình, nói nhỏ:- Chúng ta có thể gởi thơ qua lại .- Có thể gởi cho công ty mậu dịch Hương Hoa hả ?- Để em gởi thơ cho anh trước . Cho địa chỉ sau.- Mong đừng để anh chờ mỏi mắt (Trình sấn tới một bước đúng lúc nàng thối lui mộtbước, chàng vụt nắm tay lại) Cái gì rồi cũng không thể gượng cầu . Tạm biệt em. Chúcem đi đường bình yên, tương lai như hoa như gấm .N ...