Danh mục

Tường vi vẫn nở

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 170.67 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nàng đi bộ dọc theo con đường dài hun hút. Một đêm mưa dai dẳng. Nước mưa tuôn xối xả tưởng chừng như không thể ngừng lại. Tấm áo mưa mỏng manh luôn trong trạng thái sẵn sang bị xé toạc ra bất cứ lúc nào. Đáng lý ra giờ này nàng đang ở nhà, nằm đọc tiểu thuyết của một tác giả nữ mà nàng rất thích, hay nghe vài bản nhạc hòa tấu để ru mình chìm vào giấc ngủ. Mà không hẳn thế, đã gần 11 giờ. Bằng giờ này, nếu đang đọc tiểu thuyết, nàng sẽ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tường vi vẫn nở Tường vi vẫn nở TRUYỆN NGẮN CỦA LA THỊ ÁNH HƯỜNGNàng đi bộ dọc theo con đường dài hun hút. Một đêm mưa dai dẳng. Nước mưa tuôn xốixả tưởng chừng như không thể ngừng lại. Tấm áo mưa mỏng manh luôn trong trạng tháisẵn sang bị xé toạc ra bất cứ lúc nào. Đáng lý ra giờ này nàng đang ở nhà, nằm đọc tiểuthuyết của một tác giả nữ mà nàng rất thích, hay nghe vài bản nhạc hòa tấu để ru mìnhchìm vào giấc ngủ.Mà không hẳn thế, đã gần 11 giờ. Bằng giờ này, nếu đang đọc tiểu thuyết, nàng sẽ bị anhnhắc nhở bằng ngôn từ nhẹ nhàng nhưng không kém phần khó chịu: “Khuya rồi đấy, emđịnh ôm mãi cuốn tiểu thuyết đó nguyên đêm hay sao?”. Lúc đó, cho dù nàng đang đọctới một đoạn gay cấn nhất, cũng phải ngậm ngùi gấp sách lại. Như một con mèo ngoanngoãn, nàng tựa đầu lên cánh tay săn chắc của anh. Anh muốn ôm nàng như thế trước khicả hai chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi hơi thở anh phả ra đều đều sau gáy nàng, cánh tayanh buông lỏng nàng ra thì nàng vẫn trằn trọc tìm cách dỗ dành giấc ngủ đến muộn. Nàngước ao có thể cầm cuốn tiểu thuyết, đọc cho đến khi hai mắt ríu lại. Nhưng kinh nghiệmcủa 2 năm làm vợ mà nàng rút ra được là: tuyệt đối không cãi lời anh. Ngay cả khi cơn ứcchế chuẩn bị vỡ tung ra. Nàng vẫn phải đóng vai một người vợ ngoan hiền.Bằng giờ này, nếu nàng còn lang thang dưới mưa, anh sẽ bế thốc nàng trên tay, lao vềtrong làn mưa. Anh sẽ đặt nàng vô tấm khăn lông dày cộm và lau từng sợi tóc ướt trênđầu nàng, không quên thốt ra câu từ khá gắt gỏng mà nàng sợ nghe nhất ở anh: “Emmuốn chết hay sao?”. Khi ấy, nàng vẫn cháy bỏng một ước mơ rất đỗi bình thường: đượcđi bộ trong mưa.Ở nhà, nàng phải tuân thủ giờ giấc của anh. Với lý do giữ gìn sức khỏe thì không hẳn làkhông thuyết phục. Nàng đánh mất thói quen thức khuya của thời con gái. Khóm tườngvi trước cửa nhà dù có chiều nàng bằng cách cựa cuội mình để bung ra những cánh hoasớm hơn đi nữa thì nàng cũng không thể ra ngắm chúng dù chỉ một lần. Anh sẽ bảo: “Emkhông còn là trẻ con, đừng để anh nhắc nhiều nữa. Sương xuống không tốt cho bệnhviêm xoang của em. Khi nào em khỏe hẳn đi rồi làm gì thì làm”. Mà trong mắt anh,chẳng khi nào nàng khỏe. Hai mươi mấy năm qua, chẳng lẽ nàng cũng không khỏe?Nàng thấy sống mắt cay cay, như thế này sẽ giúp nàng khỏe ư?Một lần, anh đề nghị: “Nếu em thích, anh sẽ mua cái chậu thật to, rồi trồng nguyên bụicây trên bậc thềm nhà, em có thể ngắm chúng thỏa thích, miễn sao đi ngủ trước…10giờ”. Nàng bật cười với sự hào phóng đó của anh: “Bậc thềm mát mẻ kia không phải lànơi của chúng. Thôi, anh cứ để tự nhiên, em sẽ không ra đó khuya nữa”.Đám bạn nghe nàng than thở, đều bênh vực chồng nàng: “Mày có phước không biếthưởng. Chẳng lẽ mày muốn mạnh ai nấy sống, làm gì thì làm sao? Hắn còn yêu thươngthì mới quan tâm, lo lắng cho mày, ngốc ạ. Làm ơn tỉnh ra giùm tao đi, đừng có mơ mộnglãng mạn như cái thời văn chương sến của mày ngày xưa nữa”. Nàng cũng thấy hoài nghichính mình. Có khi nào nàng mắc cái bệnh “bất hạnh vì quá hạnh phúc” mà nàng khôngbiết?Mưa rơi nhẹ hạt dần. Cái lạnh của vùng cao nguyên thấm sâu vào da thịt. Nàng hít thởcăng tràn lồng ngực. Không gian tịch liêu của núi đồi, của màn đêm cực kỳ có sức cuốnhút nàng. Nàng thỏa thuê với chúng mà không hề bị anh rầy la: “Em muốn chết haysao?”. Nàng mỉm cười. Phải chăng đây mới là lúc nàng đang được sống. Sống thật nhất.Nàng muốn gào thét, muốn gội sạch sự giàu sang, quyền quý mà anh khoác lên cho nàng.Nàng rảo bước nhanh hơn. Bất chợt, một cánh tay đập lên vai nàng. Nàng hốt hoảng quaylại: “Sao tắt máy điện thoại. Làm anh tìm muốn chết!”. Anh trưởng đoàn nhe răng cười,chìa chiếc ô che mưa về phía nàng. “Em xin lỗi, tưởng mọi người ngủ hết rồi?”. Anh cườilớn: “Giờ này ngủ nghê gì. Mọi người đang chờ tạnh mưa để đốt lửa trại cho ấm nữakìa!”. Nàng bỗng thấy trong lòng vui rộn rã. Vui một cách hết sức trẻ con: đêm nay sẽđược đi ngủ thật khuya, đến lúc nào nàng thật sự muốn ngủ. Hạnh phúc đôi khi đơng giảnđến bất ngờ.***Nàng thức dậy sau một giấc ngủ ngắn. Công việc đầu tiên là mở điện thoại. Nàng ngánngẩm nhận được mười mấy tin nhắn của anh và hơn 30 cuộc gọi nhỡ. Nàng quyết địnhmột cách táo bạo: khóa luôn điện thoại trong thời gian này.Quán ăn X nằm trên một con hẻm nhỏ, nhưng bừng sáng bởi những cánh hoa dã quỳ. Haibên đường ngập tràn loài hoa màu vàng rực rỡ ấy. Chỉ cần một cơn gió nhẹ, những cánhhoa nghiêng người như chào đón khách qua đường. Thì ra đó là lý do để anh trưởng đoànchọn đây là điểm dừng chân, thay vì phố xá phồn hoa ngoài kia. Trong một quán ăn nhỏ,bữa ăn sáng được dọn ra. Tấm bảng ghi nguệch ngoạc chữ: bánh canh, hủ tiếu, phở… Yhệt những món mà mọi bữa nàng vẫn ăn sáng ở nhà với chồng.Nàng bỗng nôn thốc nôn tháo khi vừa chạm mắt vào miếng giò heo khoanh tròn to gầnbằng miệng tô. Nàng chạy kịp ra vệ đường để tránh ánh mắt của mọi người. Đứa bạn thânvuốt lưng nàng: “Khổ chưa, hay thai nghén ...

Tài liệu được xem nhiều: