Thông tin tài liệu:
Sau khi ăn uống là lúc ngồi cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đẹp và ai cũng phải ôm bụng cười về cái thời thơ ngây dễ thương đó. Và rồi trầm lắng để nói về những mơ ước mà mỗi đứa mong mỗi độ xuân về. Thôi thì đủ dạng ước mơ từ trở thành bác sĩ, kỹ sư cho tới đại gia, người mẫu, diễn viên... Tôi chỉ ngồi cười nhìn chúng bạn, mong mình cũng có thể vô tư và mơ ước như thế. Bạn bè tôi thường khẻ đầu và bảo tôi khôn vì...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ước mơ nhỏ bé Ước mơ nhỏ béNgày ấy, cuối năm chúng tôi thường tổ chức nấu ăn và gặp mặt bạn bè thân đã họccùng nhau từ thời mẫu giáo trường làng. Minh họa: La Nguyễn Quốc VinhSau khi ăn uống là lúc ngồi cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đẹp và ai cũng phảiôm bụng cười về cái thời thơ ngây dễ thương đó. Và rồi trầm lắng để nói về nhữngmơ ước mà mỗi đứa mong mỗi độ xuân về. Thôi thì đủ dạng ước mơ từ trở thànhbác sĩ, kỹ sư cho tới đại gia, người mẫu, diễn viên... Tôi chỉ ngồi cười nhìn chúngbạn, mong mình cũng có thể vô tư và mơ ước như thế. Bạn bè tôi thường khẻ đầuvà bảo tôi khôn vì không chịu nói mình mơ ước điều gì. Tôi bảo mình mơ nhiềuquá, chắc phải qua sàng lọc tuyển chọn rồi mới quyết định được, rồi lại cười giả lảcho qua.Ai sống mà không có ước mơ? Tôi đã từng có rất nhiều ước mơ nhưng có lẽ chỉ cómột mơ ước vẫn cứ đeo bám tôi. Đó là ước mơ một đêm giao thừa thật trọn vẹn,bên mâm cúng tổ tiên nhà tôi sẽ đầy ắp tiếng cười của ba, của mẹ và tôi. Có thể vớibạn bè, đó chỉ là chuyện quá đỗi bình thường nhưng với tôi đó là mơ ước cao xanhất vì ba mẹ tôi đã chia tay nhau.Tôi vẫn nhớ những ngày còn đi học, mỗi lần đến nhà bạn vào đúng giờ cơm. Nhìncả nhà bạn quây quần bên mâm cơm dù đạm bạc của nông thôn, tôi vẫn ước muốnđó là gia đình của chính mình. Khi nghe tôi nói thế, bạn tôi cười to, kiểu cườikhông ác ý nhưng vô tâm: “Trời, ăn chung hoài chán chết mày ơi, ngày nào cũngvừa ăn vừa nói đủ chuyện. Tao chỉ mong học xong để bay đi lập nghiệp là thoát, ởđó mà mày mơ”. Đời là vậy, ai có trong tay những điều thiêng liêng thì lại coithường và xem như một lẽ đương nhiên.Ba mẹ tôi chia tay khi tôi mới lên ba. Dù ai cũng yêu thương tôi nhưng tôi vẫn mặccảm với mọi người xung quanh vì thiếu thốn tình thương trọn vẹn của gia đình.Khi học lớp 4, tôi đã tự đi xe đạp để về thăm nội, thăm ba vào dịp cuối tuần. Ngàyba mẹ còn sống với nhau thì bà nội, bà ngoại tôi ở chung nhà, nên giờ tôi nhưngười đưa thư. Cuối buổi tôi đi về, bà nội thường gửi lời thăm bà ngoại, gửi cho bàngoại trầu cau, vôi để ăn trầu và bà ngoại cũng thế. Từ đó cho tới lúc trưởng thành,tôi chưa bao giờ có một cái tết trọn vẹn như chúng bạn, có thể vô tư, rủ nhau đichơi. Tôi thường dành dịp tết để ở nhà với bà ngoại và mẹ rồi lại đạp xe về nhà nộivới ba. Bữa cơm của tôi cũng đầy ắp tiếng cười dù không trọn vẹn. Tôi biết chấpnhận hiện tại để sống tốt hơn trong mắt mọi người, vì trong suy nghĩ cứ lo sợ thànhkiến của người đời, cha mẹ ly hôn thì con cái dễ hư hỏng. Bạn thân tôi thường trêu:“Mày muốn ba mẹ cùng ngồi ăn cơm cùng mâm thì cưới chồng đi, thế nào ba mẹmày cũng đứng làm chủ hôn mà”. Tôi cũng đồng tình với lời nói đùa, trong lòngthoáng nghĩ đến giây phút tôi được đứng giữa ba mẹ trong tiệc cưới như thế.Thế nhưng tôi lại lỡ thêm cơ hội để thực hiện ước mơ vì ba mất lúc tôi mới ratrường. Ngồi trên chuyến tàu đêm vội về từ Sài Gòn về dự đám tang, trong lòng tôilà những xáo trộn đau lòng. Nhớ về những kỷ niệm ít ỏi giữa tôi và ba. Tôi cũngchợt nhận ra tôi chưa bị ba đánh đòn, chưa được ba đón về sau những buổi họcthêm như chúng bạn. Và ước mơ được ăn một bữa cơm có đủ ba đủ mẹ của tôi vàonăm mới cũng theo ba mà đi từ ngày ấy. Không biết có bao nhiêu bạn trẻ sẽ cườiước mơ bé nhỏ của tôi. Nhưng tôi vẫn luôn nhắc nhở mình phải biết trân trọngnhững giây phút hạnh phúc dẫu ít ỏi, dẫu nhỏ bé để sống tốt đẹp hơn.