Thông tin tài liệu:
Tối nay mặc dù có nhiều dấu hiệu báo trước một trận mưa lớn, Danh vẫn đến đàn ở nhà chị em cô Mùi. Thằng Tuất – em Mùi – mang ghế ra sân cho Danh ngồi, ngửng nhìn trời nói: "Trời sắp mưa mất". "Tối nay chắc không đàn lâu được". Danh vừa nói vừa quay về phía cửa ra vào đếm thầm trong bụng xem có bao nhiêu đàn bà con gái ở trong nhà. Tuất hỏi: "Chừng nào anh đi cao nguyên?" Danh đáp không chú ý đến lời mình: "Phải chờ chị Mùi về mới biết"....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ước Muốn Nhỏ Nhoi Của HàƯớc Muốn Nhỏ Nhoi Của Hà Y Uyên Ước Muốn Nhỏ Nhoi Của Hà Tác giả: Y Uyên Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 30-October-2012Tối nay mặc dù có nhiều dấu hiệu báo trước một trận mưa lớn, Danh vẫn đến đàn ở nhà chị emcô Mùi. Thằng Tuất – em Mùi – mang ghế ra sân cho Danh ngồi, ngửng nhìn trời nói:Trời sắp mưa mất.Tối nay chắc không đàn lâu được.Danh vừa nói vừa quay về phía cửa ra vào đếm thầm trong bụng xem có bao nhiêu đàn bà congái ở trong nhà.Tuất hỏi:Chừng nào anh đi cao nguyên?Danh đáp không chú ý đến lời mình:Phải chờ chị Mùi về mới biết.Tuất cười tinh quái như một thói quen:Thế ra tối nay anh đến không phải để đàn cho em hát?Không hẳn thế, tớ vừa đến vay tiền vừa hát. Mà lần này tớ sẽ đàn những bản biệt ly nổi tiếngnhất. Những bài ca ca trước khi mình đi ít ra cũng phải bày tỏ được phần nào sự lưu luyến nơinày.Anh mà lưu luyến nỗi gì. Anh khoái chí thì có.Cái đó đã hẳn. Nhưng người ta còn vuốt mắt được cho kẻ thù khi chết thì tôi dù mong sớm đikhỏi ngày nào tốt ngày ấy, vẫn buồn chút ít khi lên đường được chớ. Buồn chút ít cho chuyến đicủa mình có duyên một chút, có mất gì đâu?Thằng Tuất nghe nói gật gật cái đầu, ngồi chống hai tay lên mặt ghế, hai vai nhô ra phía trướctrông mỏng manh, gầy gò. Đôi chân cà khêu dang ra hai bên thành ghế, đẩy tới đẩy lui như haicái mái chèo. Danh ngửa mặt lên hít hít chút không khí thoang thoảng hơi nước làm gợn gai ốcTrang 1/11 http://motsach.infoƯớc Muốn Nhỏ Nhoi Của Hà Y Uyêncủa da thịt. Giọng Danh đắn đo:Này, này cậu Tuất, cậu có thấy chị Mùi nhắc nhở đến việc gì của tớ không?Không. Từ chiều tới giờ chị ấy có vẻ buồn.Buồn chuyện gì thế cậu?Ai biết được.Mặt Danh lộ vẻ băn khoăn. Những ngón tay bấu víu hờ hững trên dây đàn. Một lát, Danh chợtnói to:Tớ đệm cho cậu nhé?Thằng Tuất giật thẳng người lên, hai chân rơi cái bịch trên mặt xi măng.Ô-kê.Ở trong nhà, cô đỡ tự nhiên cũng giật thẳng người lên như bị ợ. Hai tay cô vuốt tới tấp lên ngực.Cô nhăn mặt bảo Nga:Thằng phải gió lại sắp giở trò rồi đấy.Nga miết một đường vài gấp trên bàn máy, cười yên lặng. Khuôn mặt nhỏ, dài như nhoà vớimàu mái tóc búi gọn sau lưng. Dường như mấy lời nói của mình quá trống trải. Cô đỡ quay sangphía mấy cô học may:Sắp kéo đi rồi mà còn đàn với địch. Rõ chướng.Nga hỏi:Cậu ấy đi đâu thế?Cô đỡ quay lại:Bộ cô không rõ chuyện hắn ta sắp đi sao?Một cô học may chen vào:Ai còn lạ gì anh ấy lên cao nguyên gẩy đàn mướn ở mấy tiệm nước.Cô đỡ quay lại:Ai chẳng biết thế. Nhưng có nhiều thứ cao nguyên lắm. Vậy hắn sẽ lên cao nguyên Đà Lạt, caonguyên Ban Mê Thuột hay cao nguyên Bảo Lộc? Với lại gẩy đàn thì gẩy cho một tiệm nước chứlại sao cho mấy tiệm?Thế cô Tuyết Lan Sương trước kia dễ chỉ hát ở một phòng trà?Gẩy đàn khác, hát khác, hắn ta khác, con tôi khác, sao cái cô này ví von lạ vậy?Cô Tuyết Lan Sương trước kia là ca sĩ, anh Danh bây giờ cũng là ca sĩ, có khác gì nhau đâu?Trang 2/11 http://motsach.infoƯớc Muốn Nhỏ Nhoi Của Hà Y UyênThôi, thôi, tôi biết cô lý sự giỏi rồi.Cô đỡ vừa nói lại vừa quay sang phía Nga và lại thấy nụ cười yên lặng của nàng. Với vẻ bực bội,cô đứng dậy đi ra cửa sau nhìn xuống con đường sỏi ngăn nhà của khu vườn nhỏ. Ít lâu nay, côthấy dường như chuyện gì dính đến tên Danh cũng làm cô khó chịu. Cô cũng nhớ rằng Danhvẫn thường chê bai mấy đoàn hát cải lương mà cô thuộc tên cả những đào kép phụ, những bọnlâu la chạy cờ. Cô cũng nhớ ngày Tuyết Lan Sương chưa đi lấy chồng, ngày cô tay còn tay ví taykẹp dù theo con đến các phòng trà ca nhạc, cô đã nghe thấy một người bạn Danh ngồi ở dướihàng khán giả hét lên khi thanh lý yểu điệu tới gần mi-crô, khẽ nghiêng đầu chào khán giả. Nụcười của em không tưởng quá em ôi! Sau tiếng hét này, cô đã được nghe liền tức thì một trậncười cải cách nổi lên rung cả phòng.Cô xuống con đường sỏi dạo những bước nhè nhẹ và thở những hơi dài từ tốn như để cơn giậnnguôi dần. Chợt cô dừng lại bên hàng rào, nhìn vào trong vườn. Bên trong, một bóng người vừara khỏi vùng tối rậm của giàn dưa tây, đi về phía cổng vườn. Tới gốc cây bưởi, bóng đó dừng lạimột lát rồi đi vòng xung quanh gốc cây như nghe ngóng, rình rập. Cô đỡ ngạc nhiên đứng sát lạihàng rào nhìn cho rõ. Bỗng cô cười phá lên làm bóng người trong vườn giật mình, ngơ ngác.Tối mò mò như thế này, cô Hà vào vườn làm gì thế?Vào giả làm ma đấy chị ạ.Hà vừa đáp vừa bước ra đường.Sao trông cô n ...