Cha mẹ Hiển đưa mắt nhìn nhau, cùng thốt lên ba chữ: “Bệnh đường dưới”. Trích ngang lý lịch : - Họ và tên : Lý Hiển - Ngày tháng năm sinh : 12 -12 – 1962 - Từ nhỏ đến năm 1980 : Học sinh - Năm 1980 : đi bộ đội, thực hiện nghĩa vụ quân sự ở chiến trường Campuchia. - Năm 1983 : xuất ngũ, sau đó công tác tại Công ty xuất nhập khẩu quế Trà Bồng. - Năm 1990, Công ty xuất nhập khẩu quế Trà Bồng giải thể, đi làm ăn ở Thành...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vẫn chưa chịu cưới Vẫn chưa chịu cướiCha mẹ Hiển đưa mắt nhìn nhau, cùng thốt lên ba chữ: “Bệnh đường dưới”.Trích ngang lý lịch :- Họ và tên : Lý Hiển- Ngày tháng năm sinh : 12 -12 – 1962- Từ nhỏ đến năm 1980 : Học sinh- Năm 1980 : đi bộ đội, thực hiện nghĩa vụ quân sự ở chiến trườngCampuchia.- Năm 1983 : xuất ngũ, sau đó công tác tại Công ty xuất nhập khẩu quế TràBồng.- Năm 1990, Công ty xuất nhập khẩu quế Trà Bồng giải thể, đi làm ăn ởThành phố Hồ Chí Minh.- Năm 2002, về sống tại địa phương, hiện là cán bộ địa chính ở xã nhà.Hiện tại sống độc thân, chưa vợ, không có người yêu. Sở thích đặc biệt : cáctrò chơi game trên mạng.***Chị dâu tôi là người có tính ưa than phiền. Trong quan hệ với nhà chồng, chịthân với vợ tôi nhất. Mỗi lần giỗ chạp tết nhất, anh chị em trong nhà mới códịp sum họp, gặp lại vợ tôi, chị như gặp được người để trút bầu tâm sự. Hếtthan thở, kể lể chuyện chồng, chuyện con là chị quay sang kể chuyện anhHiển, anh trai của chị.Mà anh Hiển quả là người lập dị, gần năm mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn làtrai tân. Ở vào cái thời đại này, một người có quyền thế, có tiền bạc trong taymà không tận dụng cuộc sống hưởng lạc, lại cam chịu lối sống khổ hạnh,gần như là một điều hiếm có. Mỗi khi chị kể đến chuyện anh Hiển, tôi lắngtai nghe, sau đó tổng hợp lại, cố phác hoạ trong tâm trí mình chân dung củacon người không bình thường này.Hiển sinh ra trong một gia đình đông anh chị em nhưng chỉ có mình Hiển làcon trai. Cũng lạ là người trong dòng họ Hiển, khi sinh con, bề con gái cóthể nhiều nhưng bề con trai thường chỉ có một, trải qua mấy đời đều đã nhưthế. Từ nhỏ, Hiển được cả nhà cưng như trứng mỏng, được coi là thằng cugiống. Năm 18 tuổi, Hiển nhận được giấy báo khám sức khoẻ để thực hiệnnghĩa vụ quân sự.Lúc ấy, chiến trường miền Tây Nam đang hồi khốc liệt, người đi nhiều, kẻvề ít. Cha mẹ Hiển lo sốt vó, giải pháp duy nhất của ông bà là lo cưới vợ gấpcho Hiển để kiếm người nối dõi. Mười tám tuổi đầu nhưng Hiển còn ngâythơ, non nớt lắm, nói đến chuyện lấy vợ là nhất quyết cự tuyệt, sợ ra đườngchúng bạn biết được rồi chê cười. Vả lại, Hiển rất muốn thực hiện nghĩa vụquân sự, hình ảnh anh bộ đội oai hùng luôn luôn là thần tượng của lớp trẻlứa tuổi Hiển thời bấy giờ, thân làm trai là phải thoả chí tang bồng, tung hêhồ thỉ bốn phương trời. Lúc lên đường, Hiển khắc cốt ghi tâm câu nói củathầy Hiệu trưởng trường cấp ba khi tiễn quân: “Môi trường bộ đội là trườngĐại học thứ hai đào luyện con người tốt nhất”.Ba tháng quân trường huấn luyện gian nan cùng với ba năm chiến trường ácliệt đã biến đổi cậu bé Hiển khờ khạo ngày nào thành một chàng trai cươngnghị, dũng mãnh. Vừa mới chân ướt chân ráo xuất ngũ về nhà, cha mẹ Hiểnđã đề cập đến chuyện mai mối hỏi vợ cho anh. Hiển chối phắt. Anh hẹn khinào có công ăn việc làm ổn định mới tính đến chuyện lấy vợ. Cha mẹ ngheanh nói có lý nên cũng xuôi theo.***Sau vài tháng đi tìm việc, Hiển được Công ty xuất nhập khẩu quế Trà Bồngưu tiên nhận vào công tác. Đây là một trong những chỗ làm béo bở nhấttrong tỉnh thời bấy giờ, công việc nhàn hạ mà trong túi lúc nào cũng rủngrỉnh tiền bạc. Có thể nói thời gian công tác tại Công ty quế là thời vàng sonnhất trong cuộc đời Hiển. Tuổi trẻ năng động, lý lịch tốt, được cấp trên luônưu ái…đường tiến thân của Hiển sau này khó có thể lường trước được.Hiển thuộc diện đẹp trai, dáng người cao ráo, là hoàng tử trong mơ khiếnbao trái tim cô gái ở phố núi phải thổn thức. Thấy con mình có được chỗ làmtốt, cha mẹ Hiển rất mừng, lại biết con mình được nhiều cô gái để ý tới, chamẹ Hiển chắc mẩm rằng rồi sắp có cháu nội để bế đến nơi.Nhưng mãi rồi không thấy Hiển đưa cô gái nào về nhà trình diện, lại khôngthấy Hiển cặp kè với cô gái nào, cha mẹ Hiển đâm lo. Ông bà họp gia đìnhlại, gây áp lực với Hiển: “Con à, cha mẹ nói với con điều này không biết baonhiêu lần rồi, cha mẹ càng ngày càng có tuổi, trông cho con yên bề gia thất,có cháu để cha mẹ bế bồng, cha mẹ lỡ có nhắm mắt xuôi tay, cũng an lòng.Vả lại, nhà ta chỉ có mình con là con trai, sông có khúc người có lúc, conbây giờ đang là lúc cực thịnh của đời mình, cưới vợ lúc này là phải lẽ phảithời nhất. Đừng làm cho cha mẹ lo buồn nữa đi con”.Cũng như mọi lần trước, lần này Hiển cũng thoái thác: “Cưới ngay, cướingay, chả là con chưa tìm được người hợp với mình đấy thôi. Sớm muộn gìrồi ông bà cũng có cháu để ẵm thôi”.Cha mẹ Hiển quay sang đám con gái, bảo: “Lo vợ cho anh trai tụi mày,không phải chỉ là trách nhiệm của hai ông bà già này mà còn là nghĩa vụ củabọn bây. Bắt đầu từ hôm nay, chủ nhật nào thằng Hiển cũng phải về nhà, chủnhật nào, mấy đứa con gái cũng phải dẫn đám bạn gái của tụi bây giới thiệucho thằng Hiển, đứa nào làm mai giỏi, trong nhà này có đồ vật nào ưng ý,tao thưởng cho”.Hiển có đến những năm cô em gái, cô nào cũng tỏ ra mình vâng lời cha mẹvà thương anh trai, sốt sắng tâng bốc anh trai mình lên đến tận trời với mấyđứa bạn thân. Cô nào ng ...