Vạn Huê Lầu diễn nghĩa Tác giả: Khuyết Danh hồi thứ mười mộtBấy giờ Tịnh Sơn vương đang ngồi đánh cờ với hòa thượng, xảy thấy có đồ đệ vào thưa: - Có Sơn Tây trở lại xin vào chào thầy để từ tạ, nhưng thấy có khách nên không dám vào. Hòa thượng nói: - Ra bảo nó chờ thêm vài hôm nữa cho thật lành bệnh rồi hãy đi. Tịnh Sơn vương nghe nói Địch Thanh lấy làm lạ hỏi: - Địch Thanh nào có tên trong giáo trường, còn Địch Thanh nào lại ở đây? Hoà thượng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vạn Huê Lầu diễn nghĩa - Hồi 11 Vạn Huê Lầu diễn nghĩa Tác giả: Khuyết Danh hồi thứ mười mộtBấy giờ Tịnh Sơn vương đang ngồi đánh cờ với hòa thượng, xảy thấy có đồ đệ vào thưa:- Có Sơn Tây trở lại xin vào chào thầy để từ tạ, nhưng thấy có khách nên không dám vào.Hòa thượng nói:- Ra bảo nó chờ thêm vài hôm nữa cho thật lành bệnh rồi hãy đi.Tịnh Sơn vương nghe nói Địch Thanh lấy làm lạ hỏi:- Địch Thanh nào có tên trong giáo trường, còn Địch Thanh nào lại ở đây?Hoà thượng thưa:- Cũng là một Địch Thanh đó mà thôi. Hôm trước nó ở trong binh bộ, bị Tôn Tú đánh nóai mươi hèo có tẩm thuốc độc, may có người chỉ đến đây nên tôi miớ vừa cứu nó và nóđền ơn cho tôi viên ngọc uyên ương này.Tịnh Sơn vương nghe nói khiến đòi Địch Thanh vào mà hỏi.Địch Thanh bước vào quỳ ra mắt. Tịnh Sơn vương hỏi:- Vậy chớ ngươi với Tôn Tú có thừ oán chi chăng?Địch Thanh thưa:- Tôi là con nít, còn Tôn Tú là quan chức, hai bực cách nhau xa lắm, lẽ nào tôi dám xúcphạm đến người trên mà gây thù oán.Tịnh Sơn vương nói:- Hay là lớp trước có thù oán gì chăng?Địch Thanh thưa:- Chuyện ấy thì tôi là lớp hậu sanh không rõ được.Tịnh Sơn vương nói:- Hôm trước ta thấy trong ý bài thơ của ngươi thì tự xưng là anh hùng. Vậy chớ tài nghệcủa ngươi có quả như trong thơ chăng?Địch Thanh thưa:- Chẳng dám dấu đại vương, nội trong tam lược lục thao, binh thơ chiến sách thảy đềuthông.Tịnh Sơn vương nghe nói chưa tin, vì thấy Địch Thanh diện mạo giống như một thư sinh,nên muốn thử xem gan dạ thế nào, liền hỏi:- Nay Tôn Tú đem lòng độc ác, dùng hèo thuốc độc mà hại ngươi, vậy ngươi dám đến màgiết nó đặng trả thù không?Địch Thanh thưa:- Nếu được đại vương ban cho Long tuyền kim sợ gì mà không dám giết tên gian thần đó.Tịnh Sơn vương nói:- Vậy thì ngươi hãy theo ta lãnh cây bảo đao mà trừ tên gian thần ấy.Địch Thanh thưa:Vạn Huê Lầu Diễn Nghĩa Trang 1- Nếu đại vương có lòng như vậy thì tôi nguyện đem hết sức mình diệt trừ tên bạo ngược.Tịnh Sơn vương nói:- Ta sơ e ngươi vẽ cọp không ra hình thì thế nào?Địch Thanh thưa:- Nếu được việc thì tôi vì dân trừ bạo, còn nếu không thì tôi có chết cũng cam lòng.Tịnh Sơn vương nói:- Như vậy mới đáng mặt anh hùng. Thôi hãy đi với ta.Nói rồi dạy lại hỏi hòa thượng:- Ngọc uyên ương là báu vật gia truyền của nó, thày trả lại cho nó giữ làm dấu tích củatiển nhân. Còn công ơn thầy cứu nó thì để tôi trả vài đính vàng.Nói rồi lấy ra hai đính vàng trao cho hòa thượng.Hòa thượng nói:- Ấy là tại Địch Thanh năn nỉ và cố đền ơn. Nay đại vương đã dạy như vậy tôi đâu dámlãnh.Tịnh Sơn vương nhất định trao hai đính vàng cho hòa thượng nên hòa thượng cực chẳngđã phải nhận và trả viên ngọc lại cho Địch Thanh.Tịnh Sơn vương từ giã lên kiệu ra về, lại khiến Địch Thanh theo về dinh.Ngày hôm sau, Tịnh Sơn vương khiến quân khiêng cây Kim hoàn đao ra, rồi nói với ĐịchThanh:- Nay ta giao cây đao này cho ngươi, đặng ngươi chém đầu Tôn Tú.Địch Thanh liền bước ra lãnh đao, từ tạ ra đi.Tịnh Sơn vương khiến Lưu Văn và Lý Tấn theo sau mà coi chừng Địch Thanh tiếp ứng.(Nguyên cây đao này nặng đến một trăm cân của Tống Thái Tổ để lại, vì e ngày sau concháu nghe lời sàm tấu của nịnh thần mà làm hư việc nước, nên giao cho năm vị phanvương luân phiên mà giữa đao ấy mỗi người sáu ngày. Nhằm phiên ai giữ thì được quyềnchém giết bất kỳ văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, hể ai phạm tội thì chém đầu, màlúc ấy nhằm phiên của Tịnh Sơn vương giữ cây đao ấy).Lúc ấy Địch Thanh xách cây đao ra đ1, ai ai thấy mặt cũng đều tránh, vì đã biết cây đaocủa Tống Thái Tổ cho nên sợ hãi. Còn Địch Thanh là người xứ lạ mới đến Biện Kinh cóít ngày, không biết Tôn Tú ở đâu đặng mà vào lấy thủ cấp.Lúc này Tôn Tú đang qua dinh Bàng Hồng mà đánh cờ. Gia nhân của Tôn Tú là TônLong thấy mặt thì biết là Địch Thanh, lật đật chạy qua dinh Bàng Hồng báo cho Tôn Túhay.Tôn Tú nghe nói kinh hãi. Bàng Hồng nói:- Thế ra lão Hồ Diên Hiển trao cây kim đao cho nó, vì hôm nay nhằm phiên của lão ấygiữ.Tôn Tú nói:- Không biết kế chi mà trừ lão, để lão ỷ mình là công thần muốn làm chi thì làm, rất khóchịu.Bàng Hồng nói:- Thôi! Haỹ khoan về dinh đã, để xem thử chúng nó làm gì.Lúc này Sơn Tây xách đao đi tìm Tôn Tú không được, khi đến một chiếc cầu, ĐịchThanh nghĩ thầm:Vạn Huê Lầu Diễn Nghĩa Trang 2- Thôi ta cứ ngồi đây chờ nó đi ngang qua đây sẽ hạ sát.Ngồi một lát thấy đói bụng, Địch Thanh bước lại tiệm bánh gần đó, dựng cây đao ngoàicửa, rồi vào ngồi ăn.Lúc đang ăn, Địch Thanh bỗng nghe tiếng la hét om sòm, liền bước ra xem thì thấy mộtđoàn người vừa chạy vừa la inh ỏi.Địch Thanh xem kỹ thì thấy một con ngựa tướng mạo rất hung dữ đang chạy qua cầu.Địch Thanh vội vã chạy theo đuổi bắt. Chủ quán thấy vậy nói:- Cái thằng khốn! Nó làm bộ đuổi theo bắt ngựa để khỏi trả tiền bánh. Vậy sẵn có cây đaođây, ta xiết mà trừ nợ..Nói rồi kêu bọn gia nhân ra khiêng cây đao vào.Bỗng có Lưu Văn và Lý Tấn chạy đến nạt lớn:- Cây đao vủa vua Thái Tổ để lại tại dinh vủa Tịnh Sơn vương, ai dám cả gan khiêng đivậy.Chủ tiệm nói:- Ấy là tại tôi không rõ, tưởng là của ai bỏ quên, xin miễn chấp.Lưu Văn và Lý Tấn bèn khiêng cây đao ấy về dinh.Còn con ngựa vừa sẩy chạy là con ngựa cùa Đông Phiên đem dâng cho triều đình, tên làHỗn long cu. Vua ban cho Bàng thái sư. Ngựa ấy dữ tợn lắm, không chịu ai cưỡi hết, chonên phải xiềng nó lại mà nó vẫn hung dữ. Ngày trước nó đã hại chết mấy trăm gia nhâncủa Bàng thái sư nen Bàng thái sư muốn giết nó đi, ngặt vì ngựa của triều đình ban nênkhông dám giết, phải đóng cũi mà nhốt nó. Nay nó lại phá cũi mà ra, nên Bàng thái sưtruyền rằng hễ ai trừ được con ngựa thì trọng thưởng.Lúc đó Địch Thanh chạy theo mà nắm đầu con ngựa ấy mà đạp một cái, con ngựa liềnngã xuống chết tươi. Ai nấy thấy vậy đều khen. Bọn gia nhân của Bàng thái sư chạy đến ...