Thông tin tài liệu:
Vạn Huê Lầu diễn nghĩa Tác giả: Khuyết Danh hồi thứ bốn mươi lămTiết Đức Lễ nghe Dương Tôn Bảo nói như vậy thì cười lớn: - Té ra ngươi là Dương Tôn Bảo, làm Nguyên soái Tống trào mà không rõ thời vận hưng suy. Lúc này trào Tống đang rối rắm, thiên hạ nay mai thuộc về Tây Hạ mà ngươi không rõ thiên cơ hay sao? Dương Tôn Bảo nghe nói nổi giận, nạt lớn: - Nghịch tặc chớ nhiều lời. Nói rồi vung dao chém Tiết Đức Lễ. Hai bên giao chiến hơn trăm hiệp. Tiết...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vạn Huê Lầu diễn nghĩa - Hồi 45 Vạn Huê Lầu diễn nghĩa Tác giả: Khuyết Danh hồi thứ bốn mươi lăm Tiết Đức Lễ nghe Dương Tôn Bảo nói như vậy thì cười lớn:- Té ra ngươi là Dương Tôn Bảo, làm Nguyên soái Tống trào mà không rõ thời vận hưngsuy. Lúc này trào Tống đang rối rắm, thiên hạ nay mai thuộc về Tây Hạ mà ngươi khôngrõ thiên cơ hay sao? Dương Tôn Bảo nghe nói nổi giận, nạt lớn:- Nghịch tặc chớ nhiều lời. Nói rồi vung dao chém Tiết Đức Lễ. Hai bên giao chiến hơn trăm hiệp. Tiết Đức Lễ cựkhông lại liền giục ngựa bỏ chạy, Dương Tôn Bảo vỗ ngựa đuổi theo, không ngờ TiếtĐức Lễ quày ngựa lại rút Hỗn nguyên chùy đánh ngay vào đầu Dương Tôn Bảo hàoquang chói mắt làm Dương Tôn Bảo đánh không kịp bị ngọn chùy trúng nhằm vai.Dương Tôn Bảo hộc máu nhào xuống ngựa, nhờ có Trương Trung chạy lại cõng DươngNguyên soái chạy vào thành. Tiết Đức Lễ thừa thắng chém giết quân Tống rất nhiều, rồimới thâu binh về trại. Khi về trại, Tiết Đức Lễ mừng rỡ nói với chư tướng:- Nay ta đã đánh Dương Tôn Bảo một chùy, nội trong ba ngày phải rã thịt mà chết. Cáctướng nghe nói như vậy nếu vui mừng mở tiệc hân hoan. Còn Trương Trung cứu được Dương Tôn Bảo đem về thành thì Phạm Trọng Yêm lậtđật khiến chư tướng điều trị, và truyền lệnh quân sĩ phải tuần phòng cho nghiêm ngặt, rồithảo một tờ biểu chương sai người về tâu với triều đình. Cách ba ngày sau thì thấy mình mẩy Dương Tôn Bảo rã từng sớ thịt, biến thành mộtđống xương mà thác. Chư tướng thấy vậy đều than khóc, rồi sắm sửa quan quách tẩmliệm. Phạm Trọng Yêm lại sai người về trào đang biểu cáo cấp và sai Trầm Đạt phònglinh cữu về kinh đô.Bấy giờ Quỳ Cốc Tiên sư đoán biết Tiết Đức Lễ đem quân phạt Tống, đánh chết DươngTôn Bảo nên gọi đệ tử là Thạch Ngọc nói:- Nay Tây Hạ sai Tiết Đức Lễ đem quân đến đánh Tam Quan, Dương Tôn Bảo đã bị hỗnnguyên chùy mà thác rồi. Vậy ta cho ngươi một cây quạt tên là Phong vân phiến đặng đểnải Tam Quang mà trừ Hỗn nguyên chùy. Ta lại cho ngươi một bài thơ này, ngươi hãyxuống đó mà kiến cơ lập nghiệp để hưởng sự giàu sang với đời.Nói rồi liền lấy hai vật ấy trao cho Thạch Ngọc.Thạch Ngọc lãnh lấy và thưa:- Bấy lâu nay nhờ thầy dạy bảo, nay thương pháp đã tinh thông. Vậy thầy sai tôi hạ sanchẳng biết lấy chi đền đáp ơn ấy.Nói rồi lạy tạ từ giã xuống núi. Quỷ Cốc liền làm phép cho Thạch Ngọc bay lên mây đápVạn Huê Lầu Diễn Nghĩa Trang1thẳng xuống Tam Quan trong chốc lát.Thạch Ngọc liền mở thơ ra xem thì thấy thơ rằng: Tiền duyên không phận chẳng nên cầu Hưởng phước nhơn gian dựa phụng lâu Hai lược Bình Tây công nghiệp lớn Rồi sau sẽ được trả thâm cừu.Thạch Ngọc xem xong rồi thì nghĩ thầm:- Thầy ta cho ta bài thơ này bảo ta không có tiền duyên, nhưng có phước được hưởngvinh hoa phú quí mà thôi. Lại có nói ngày sau báo được thâm cừu. Tuy vậy hãy còn chưachắc, vì Bàng Hồng đang lúc thạnh thời, không biết làm sao mà trả thù đặng.Nghĩ rồi lần bước thẳng đến Tam Quan. Lúc này Địch Thanh căn bệnh cũng đã thuyên giảm, nhưng chư tướng còn giấu khôngcho ai hay. Một hôm, Lưu Khánh bàn với Phạm Trọng Yêm:- Để tôi đằng vân qua dinh Tiết Đức Lễ mà lấy trộm cây Hỗn nguyên chùy rồi sẽ ra trậnmà giao đấu với nó thì không còn sợ gì nó nữa. Phạm Trọng Yêm nói:- Không xong đâu, vì ngươi có tánh lỗ mãng, ta e việc không thành mà còn gặp nguykhốn đấy. Lưu Khánh nói:- Không can chi đâu? Việc ấy cứ để mặc tôi. Phạm Trọng Yêm làm thinh không nói, còn Lưu Khánh thì đợi tối đến đằng vân quaPhiên trại, thấy đèn đuốc sang choang, chư tướng đang ăn tiệc với nhau. Lưu Khánh chờcho tướng sĩ say sưa rồi sa xuống lén vào trong dinh để ám sát Tiết Đức Lễ. Đến chừngvào đến phòng rồi, vừa muốn rút dao thì có một người con gái la lớn lên:- Thích khách chớ chạy. Lưu Khánh thất kinh, đằng vân không kịp bị người đàn bà ấy nắm áo kéo lại. LưuKhánh túng phải quay lại mà đánh. Người ấy một tay thì nắm Lưu Khánh, còn một tay thìchống đỡ, và nói lớn:- Ngươi là Nam man, sao dám đến trại ta mà làm thích khách, vậy ngươi phải nói rõ chota nghe, kẻo mất mạng. Lưu Khánh nói:- Ta là Lưu Khánh ở bên dinh Tống, vì thấy Tiết Đức Lễ có Hỗn nguyên chùy rất lợi hại,đã giết chết Nguyên soái ta nên ta nổi giận đến đây làm thích khách. Người con gái ấy thấy Lưu Khánh là bậc hảo hớn đem lòng thương, nói:Vạn Huê Lầu Diễn Nghĩa Trang2- Lưu tướng quân ơi! Tiết Đức Lễ là cha ruột của tôi, nếu tướng quân muốn làm chuyệnấy thiệt là khó lắm. Vậy thì đi lại chỗ này đặng tôi nói chuyện cho tướng quân nghe. Vừa nói vừa kéo Lưu Khánh dắt đi. Lưu Khánh nghĩ thầm: .- Không biết con này là ai mà có cừ chỉ kỳ lạ như vậy. Thôi ta cứ đi theo nó xem nó dụngý gì cho biết. Nói rồi theo người con gái đi v ...