Thông tin tài liệu:
Vạn Huê Lầu diễn nghĩa Tác giả: Khuyết Danh hồi thứ bốn mươi sáuLúc Thiên Tử tiếp được tờ biểu chương thì nửa buồn nửa mừng. Buồn là Dương Tôn Bảo bỏ mình nơi chiến đại, mừng là Thạch Ngọc còn sống trở về lập được công lớn. Kế đó Thiên Tử hạ chỉ sai văn võ bá quan đến Thiên ba phủ mà tế điện Dương Tôn Bảo phong hàm ân cho Dương Tôn Bảo làm Điện Võ vương, còn con của Dương Tôn Bảo là Dương Văn Quảng thì phong làm Thiệu Liệt hầu. Cách vài ngày sau...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vạn Huê Lầu diễn nghĩa - Hồi 46 Vạn Huê Lầu diễn nghĩa Tác giả: Khuyết Danh hồi thứ bốn mươi sáu Lúc Thiên Tử tiếp được tờ biểu chương thì nửa buồn nửa mừng. Buồn là Dương TônBảo bỏ mình nơi chiến đại, mừng là Thạch Ngọc còn sống trở về lập được công lớn.Kế đó Thiên Tử hạ chỉ sai văn võ bá quan đến Thiên ba phủ mà tế điện Dương Tôn Bảophong hàm ân cho Dương Tôn Bảo làm Điện Võ vương, còn con của Dương Tôn Bảo làDương Văn Quảng thì phong làm Thiệu Liệt hầu. Cách vài ngày sau Thiên Tử lại sai sứra Tam Quan phong cho Địch Thanh làm Chiêu Hảo Đại Nguyên soái, Thạch Ngọc làmPhó Nguyên soái kỳ dư văn võ bá quan nơi Tam Quan đều được thăng ba cấp.Lúc ấy Địch Thanh hội chư tướng lại mà thương nghị:- Tam Quan là nơi trọng đại, nay đã khuyết Nguyên soái rồi, vậy phải thân tấu với tràođình xin chọn người lão thành ra trấn giữ, chứ tôi thì còn trẻ, tài trí sơ thiển không lẽ Trấnthủ được.Thạch Ngọc nói :- Lời đại ca nói rất phải. Nếu không kịp chỉnh đốn ắt có cơ thất bại. Dương Thanh nói:- Nhị vị là người trí dõng kiêm toàn, Tây Liêu đều sợ, mà lại mới lập công lớn nữa. Vậythì Địch thân vương lãnh lấy binh phù mà trấn thủ chỗ này ắt vô sự. Và lại Tây Hạ đã bịthua nhiều trận chắc chúng không dám quấy rối nữa đâu.Lưu Khánh nói:- Việc ấy chưa chắc, chúng ta phải đề phòng mới được. Thôi để tôi đằng vân qua Tây Hạthám thính thử xem chúng có mưu tính gì không? Phạm Trọng Yêm nói:- Lời Lưu tướng quân nói rất phải. Song có đi thì phải cẩn thận lắm mới được. Địch Thanh nói:- Nếu hiền đệ có đi thì phải mau mau trở về, đừng có ở lâu mà chúng ta trông đợi. Lưu Khánh nói:- Ấy là bổn phận tôi phải lo liệu. Tiêu Đình Quý nói:- Không xong đâu? Tôi chắc là Lưu Khánh đi không đặng, vì lần trước đã một lần lãnhmạng đi thích khách Tiết Đức Lễ mê sắc con Bá Hoa Nữ, nên bị nó bắt. Nhờ có ThạchQuận mã bắt được nó nên mới đổi được Lưu Khánh trở về. Bây giờ lãnh mạng mà đithám thính Tây Liêu, nếu ruổi mê gái mà bị bắt nữa thì biết lấy ai mà đổi.Vạn Huê Lầu Diễn Nghĩa Trang1 Thạch Ngọc nói:- Tiểu tướng quân đừng nói vậy mà mất lòng Phi Sơn Hổ. Khi trước đã lỡ một phen thìlần này chắc không dám nữa đâu. Thôi tướng quân hãy đi đi. Tiêu Đình Quý nói:- Bây giờ giặc dẹp đã xong rồi, lẽ thì chúng ta phải bày tiệc ăn uống cho vui, hơi đâu ngồitranh cãi như vậy. Phạm Trọng Yêm nói:- Đừng có nói cợt đùa trong quân ngũ mà phạm tội đó. Tiêu Đình Quý nói:- Ấy là lời ngay thẳng của tôi, đâu phải đùa cợt. Thôi để cho Phi Sơn Hổ bị Bá Hoa Nữbắt một lần nữa thì mọi người mới biết lời nói của tôi không phải là đùa cợt. Lưu Khánh từ giã chư tướng, đằng vân ra đi. Tiếp đó có quân vào báo:- Nay có sứ mạng đem chiếu đến. Chư tướng nghe báo liền lập bàn hương án tiếp chiếu. Trong chiếu gia phong cho Địch Thanh là Chiêu Thảo Đại Nguyên soái, Thạch Ngọc làPhó Nguyên soái, Trương Trung và Lý nghĩa đều làm chức tướng quân, còn các quankhác đều gia thăng ba cấp. Chư tướng đều mừng rỡ. Địch Thanh truyền dọn tiệc ăn mừng, đồng thời thết đãi Thiênsứ. Hôm sau, Địch Thanh kêu Trương Trung nói:- Trương hiền đệ hãy thống lãnh một muôn binh, tất cả đều mặc áo giáp xanh, ra cửaĐọng phương mà trấn thủ, hễ nghe hiệu báo thì kẻo quân tiếp ứng. Trương Trung lãnh lệnh ra đi. Địch Thanh lại kêu Thạch Ngọc dặn rằng:- Thạch hiền đệ dẫn một muôn binh, mặc áo giáp vàng, đóng nơi cửa Tây, hễ nghe pháolệnh thì xông vào tiếp ứng.Thạch Ngọc tuân lệnh kéo quân ra đi. Địch Thanh lại gọi Lý nghĩa ra dặn:- Lý hiền đệ dẫn một muôn binh đóng nơi cửa phía Nam, cho quân sĩ đều mặc áo giáp đỏ,hễ nghe pháo lệnh thì kéo quân vào ứng chiến. Lý Nghĩa vâng lệnh kẻo quân ra đi. Địch Thanh muốn sai Tiêu Đình Quý ra trấn giữ cửa phía Bắc, song lại nghĩ Tiêu ĐìnhQuý tánh tình lỗ mãng e không được việc nên không dám sai, ngặt vì Lưu Khánh đi chưavề nên không biết sai ai, cực chẳng đã phải gọi TiêuĐình Quý đến nói:- Bắc phương còn thiếu một tướng trấn thủ, vậy tướng quân hãy dẫn quân ra đó mà trấnđỡ, đợi Lưu Khánh trở về thì giao lại. Tiêu Đình Quý vâng lệnh kéo quân ra đi nhưngnghĩ thầm:- Tài sức như ta mà Nguyên soái chưa chịu cho ta làm chức ấy, lại còn bảo ta trấn đỡ đợiLưu Khánh trở về thì giao lại Nếu vậy Nguyên soái xem ta không ra gì hết. Thôi bây giờVạn Huê Lầu Diễn Nghĩa Trang2ta cũng chẳng nói làm chi, để khi gặp giặc ta sẽ ráng sức lập công, đặng cho Nguyên soáikhông dám khi ta nữa.Địch Thanh phân công xong rồi thì đem năm trăm muôn binh ròng đóng nơi chánh mônmà trấn thủ. Lúc ấy Tây Hạ nghe tin binh mình bị thua như vậy thì buồn bã vô cùng, than thở khôngnguôi. Bỗng có tướng Mạnh Hùng thấy vậy tâu:- Tôi nghe bên Trung quốc có một viên tiểu tướng tên Địch Thanh, hay dùng một cái mặtquỷ mà nhát tướng ta, lại có tài bắn hay lắm. Nước ta mà bị thua nó thì ...