Vạn Huê Lầu diễn nghĩa Tác giả: Khuyết Danh hồi thứ bốn mươi bảyBốn tướng giao chiến với nhau hơn bốn mươi hiệp vẫn chưa định hơn thua. Vương Cường nạt lên một tiếng rất lớn, làm cho ngựa của tướng Tống đều kinh hãi, Trương Trung và Lý Nghĩa gần rơi xuống đất, song còn gượng lại được. Địch Thanh thấy vậy liền nói với Thạch Ngọc: - Hình như Trương Trung và Lý Nghĩa đã yếu sức rồi, vậy phải thâu quân về, ngày mai sẽ liệu. Thạch Ngọc vâng lệnh đánh chiêng thâu quân. Trương Trung, Lý...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vạn Huê Lầu diễn nghĩa - Hồi 47 (Hết) Vạn Huê Lầu diễn nghĩa Tác giả: Khuyết Danh hồi thứ bốn mươi bảy Bốn tướng giao chiến với nhau hơn bốn mươi hiệp vẫn chưa định hơn thua. VươngCường nạt lên một tiếng rất lớn, làm cho ngựa của tướng Tống đều kinh hãi, TrươngTrung và Lý Nghĩa gần rơi xuống đất, song còn gượng lại được. Địch Thanh thấy vậy liền nói với Thạch Ngọc: - Hình như Trương Trung và Lý Nghĩa đã yếu sức rồi, vậy phải thâu quân về, ngày maisẽ liệu. Thạch Ngọc vâng lệnh đánh chiêng thâu quân. Trương Trung, Lý Nghĩa lui binh, còn Ngô Liệc và Vương Cường cũng trở về dinh. Trương Trung, Lý Nghĩa vào ải hỏi Địch Thanh:- Vì ý gì mà Nguyên soái lại thâu quân?Địch Thanh nói:- Ta với Thạch hiền đệ thấy Liêu tướng võ nghệ cao cường, còn Tiêu Đình Quí đã bịthương cho nên e hai hiền đệ có điều sơ sẩy nên thu binh về ngày mai sẽ liệu. Trương Trung, Lý Nghĩa cảm tạ rồi vào dinh an nghỉ. Còn Ngô Liệc và Vương Cường thâu góp tàn quân thấy hao hơn quá nửa nên vào ramắt Mạnh Hùng và thuật chuyện cho Mạnh Hùng nghe. Mạnh Hùng nói:- Thôi, nhị vị tướng quân hãy lui vào hậu dinh an nghỉ, để mai ta ra trận mà trừ khử Tốngtướng cho. Hai tướng cảm tạ và lui vào hậu dinh nghỉ ngơi. Ngô Liệc, Vương Cường và Bá HoaNữ đồng kéo quân ra trận. Còn Địch Nguyên soái cũng dẫn ba muôn đi với Mạnh Đình Quốc, Trầm Đạt vàDương văn quảng. Khi ra đến chiến trận thì bên phiên có Bá Hoa Nữ là gái, còn bên Tống có Dương vănQuảng là trai, hai bên đấu chiến nhau. Bá Hoa Nữ thấy Dương văn Quảng hình dung tuấntú diện mạo đoan trang, mày thanh, mắt sáng chẳng khác tiên tử xuống phàm, nên máHoa Nữ nhìn không nháy mắt, còn Dương văn Quảng thì thấy Bá Hoa Nữ môi son máphấn, mắt ngọc mày hoa, hình dung yểu điệu, thật là một tuyệt sắc giai nhân, nên cũngnhìn không nháy mắt. Cả hai đều quên mình đang ở nơi chiến trận. Đến lúc nghe tiếngquân la ó mới sực tỉnh hỏi thăm tên họ của nhau thì Bá Hoa Nữ mới biết Tống tướng ấylà Dương văn Quảng, con của Dương Nguyên soái và Mộc phu nhơn là hai nhân vật lừngdanh trong thiên hạ. Bá Hoa Nữ nghĩ thầm:- Cha mẹ dòng dõi như vậy , sinh con ra mỹ mạo như vậy thật là hạnh phúc. Còn ta đâyCha mẹ đều chết hết, anh em cũng chẳng có ai, tấm thân đơn độc như vậy chi bằng ta quyVạn Huê Lầu Diễn Nghĩa Trang1hàng mà kết duyên với Dương công tử để có nơi nương tựa về sau. Nghĩ như vậy nên chỉ đánh qua loa với Dương văn Quảng một lúc rồi bỏ chạy. Dươngvăn Quảng giục ngựa rượt theo thì Bá Hoa Nữ quày ngựa lại nói:- Dương công tử ơi! Xin khoan động thủ để tôi thưa đôi lời đã. Dương văn Quảng nói:- Nàng muốn nói gì thì nói mau đi. Bá Hoa Nữ nói:- Vả thân thiếp bây giờ cha mẹ, anh em không có, mà nước Liêu thì đã suy vi rồi, vì vậynên tôi muốn quy thuận Thiên triều, đặng mà nương tựa tấm thân, không biết ý công từcó rộng lòng mà dung nạp chăng? Dương văn Quảng nói:- Nếu nàng có lòng quy thuận thì triều định cũng rộng lượng bao dung, vậy thì nàng theotôi mà trở lại Tam Quang, tôi sẽ thưa cùng Nguyên soái tôi, hay là nàng trở về dinh Phiênmà làm nội ứng, thì lại càng có giá trị hơn nữa. Bá Hoa Nữ nói:- Vả thân thiếp là phận gái còn đương thơ ấu, không chỗ nương thân, nên thiếp mới monglòng đầu Tống, đặng trao duyên gởi phận cùng công tử, không biết công tử có bằng lòngkhông? Dương văn Quảng nói:- Nàng là phận gái, nếu muốn việc hôn nhân phải có mai mối và sự đồng ý của cha mẹ,còn nơi đây là chiến trận, đâu phải chỗ tính việc đó. Bá Hoa Nữ nghe nói có vẻ hổ thẹn, nói:- Công tử ơi! Chẳng phải thiếp có tánh ham dâm, mà mong lòng ân ái đâu, song thânthiếp bây giờ không nơi lương tựa, cho nên cực chẳng đã mới phải thổ lộ chơn tình nhưvậy. Xin công tử chớ chê bai. Dương văn Quảng chưa kịp nói thì Lưu Khánh từ trên mây đáp xuống, cười lớn nói:- Công tử ơi! Tiểu thơ đã có lòng quy thuận mà tính việc hôn nhân, thì hai đàng cũng đẹpđôi vừa lứa. Xin công tử bằng lòng đi. Dương văn Quảng nói:- Lưu tướng quân nói vậy sao phải. Vá chăng đàn bà con gái lẽ nào ra giữa trận mà tínhviệc hôn nhân như vậy, đó có phải là kể việc ân ái mà không kể đến việc liêm sỉ không. Nói rồi quày ngựa trở về ải. Lưu Khánh thấy Dương văn Quảng làm như vậy thì an ủi Bá Hoa Nữ:- Tiểu thơ đã có lòng quy thuận Thiên triều, mà vầy duyên cùng công tử thì đó cũng làmột điều tốt. Việc ấy để tôi tính cho, đừng ái ngại gì cả. Vì tôi đã nghe rõ mấy lời củatiểu thơ nói với công tử rồi. Bá Hoa Nữ nghe Lưu Khánh nói như vậy thì cũng có lòng mừng, nói:- Lưu tướng quân có lòng tốt mà giúp nên việc ấy thì thiếp xin cảm ơn ngàn ngày. Vậy đểthiếp trở về dinh làm nội ứng đặng có lập công với triều đình. Lưu Khánh nói: - Tuy tôi là người thô thiển, nhưng nói ra cũng biết nhớ lời.Xin tiểu thơ cứ an tâm. Nói rồi từ giã Bá Hoa Nữ đằng vân mà đi. Bá Hoa Nữ thấy vậy khen:Vạn Huê Lầu Diễn Nghĩa ...