Danh mục

Vẫn là vô tình

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 174.65 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Em là Khoa, anh còn nhớ không? Khoa? Giọng nữ qua điện thoại khá nhẹ nhàng, lại xưng một cái tên con trai mà theo anh, hơi ngang ngược. Ý nghĩ đó xẹt ngang, trước khi dữ liệu trong đầu anh bắt đầu chạy thật nhanh, để nghĩ ra Khoa là ai. - Xin lỗi, Khoa là…? Hầu như anh có thể hình dung ra Khoa ngay lập tức khi vừa được nhắc nhớ. Cũng chẳng thể trách anh mau quên được, cũng đã mấy năm trôi qua rồi. Mấy năm nhỉ? Ừ thì… Đó cũng là một buổi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vẫn là vô tình Vẫn là vô tình TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG MY- Em là Khoa, anh còn nhớ không?Khoa? Giọng nữ qua điện thoại khá nhẹ nhàng, lại xưng một cái tên con trai mà theo anh,hơi ngang ngược. Ý nghĩ đó xẹt ngang, trước khi dữ liệu trong đầu anh bắt đầu chạy thậtnhanh, để nghĩ ra Khoa là ai.- Xin lỗi, Khoa là…?Hầu như anh có thể hình dung ra Khoa ngay lập tức khi vừa được nhắc nhớ. Cũng chẳngthể trách anh mau quên được, cũng đã mấy năm trôi qua rồi. Mấy năm nhỉ? Ừ thì…Đó cũng là một buổi trưa, như trưa này. Anh được chủ động giới thiệu với cô gái có máitóc ngắn cũn, vẻ mặt xinh xắn nhưng ánh mắt dành cho anh lại lạnh lẽo đến khó hiểu.Anh có cảm giác, cô gái này cố tình tạo ra cơ hội để tiếp xúc với anh thì phải. Thế nhưng,Khoa lại nhìn anh với vẻ vừa dửng dưng lại vừa thách thức…Lúc đó, anh đang là sếp tại một trung tâm mua bán xe lớn, công việc ăn nên làm ra, tiềnbạc và gái gú xủng xẻng. Nhanh nhạy nắm bắt thông tin thị trường, mấy đợt găm hàngđợi “đô” lên giá, vài đợt ‘cố thủ” chờ hút hàng để bán giá cắt cổ tạo được ấn tượng mạnhvới sếp ở trên cũng như với bọn nhân viên chỉ biết một mà chẳng biết mười. Hầu nhưnhân viên nữ nào cũng muốn lấy lòng anh, muốn được sếp quan tâm ưu ái. Khách hàngquen biết và tin tưởng anh, nên cũng sẽ tin tưởng nhân viên sale do anh giới thiệu, gởigắm. Phía sau lưng, bọn nữ nhân viên chân dài mặc váy đó nói lén là được anh “điềuđào”. Thế nhưng, cô nào cũng muốn mình có cái may mắn được anh chiếu cố, và sẵnsàng làm “đào” của riêng anh, dù họ cũng thừa biết, hầu hết nữ nhân viên ở đây đều tựcho mình cái quyền tơ tưởng “là người của anh” hết rồi. Chẳng là một người đàn ông tựdo, nhưng vô số cô vẫn lao vào anh bất chấp. Không hiếm trường hợp ban đầu chỉ mongdựa dẫm, sau khi “bén hơi” đã đeo bám anh dai dẳng mỏi mệt.“Chiến” trên thương trường bao nhiêu, anh cũng đào hoa trên tình trường bấy nhiêu. Gáicơ quan không đủ để “khai thác”, anh mở rộng chiến trường ra thêm bên ngoài. Vừa đượcgiới thiệu với Khoa, anh đã bị vẻ ngỗ nghịch lạ lùng nơi cô cuốn hút. Anh có được sốđiện thoại riêng của cô, cũng như lời hẹn bâng quơ “bữa nào cà phê” ngay trong lần gặpđầu.***Khoa không đến một mình. Một cậu nhóc khoảng hai tuổi lanh lợi và sạch sẽ đang thíchthú ăn viên kem ngọt lạnh. Anh ngồi đối diện với cô và thằng bé, dành cho nó nụ cườithân thiện và nhận xét bâng quơ trong đầu. Thằng bé không giống Khoa. Một chút nhóitrong tim, anh nghĩ đến đứa trẻ tội nghiệp con mình…Gần ba năm không gặp, Khoa vẫn không thay đổi mấy so với ngày anh biết. Cô vẫn đểkiểu tóc tém ngỗ nghịch, vẫn giọng nói tưởng dịu dàng mà lì lợm. Nhận ra cái nhìn tò mòtựa như muốn hỏi “Con em đấy à?” của anh, Khoa giới thiệu:- Là Bin, cháu kêu Khoa bằng dì ruột.Xong câu đó, Khoa nhìn anh chần chừ, vẻ như chờ đợi. Anh thoáng ngạc nhiên, chẳnghiểu mình vừa vô ý điều gì. Vài câu thăm hỏi xã giao, anh được biết Khoa sắp đi định cưở nước ngoài. Nước nào, anh chẳng buồn hỏi. “Chắc phải lâu lắm Khoa và Bin mới códịp gặp lại anh”. Nào có quan trọng gì, cuộc sống vốn là sự chuyển dịch không ngừngnghỉ. Anh chỉ thắc mắc muốn biết, động cơ của Khoa khi tìm gặp anh là gì, sau gần banăm mất liên lạc. Sâu xa hơn, anh cũng muốn hỏi thăm về Khuyên, dù bây giờ, sau baonhiêu thất bại, anh đã chín chắn hơn để nhận ra rằng, chừa một con đường riêng choKhuyên đi chính là sự đáp đền lớn nhất mà anh có thể dành cho cô ấy.Câu chuyện rời rạc đến độ, anh bắt đầu hối tiếc tại sao mình nhận lời đến đây, với một lýdo chẳng mấy rõ ràng. Khoa muốn gì kia chứ? Chẳng phải đã từng làm cho anh xiểngliểng lần đó, vẫn chưa đủ hay sao? Dù bây giờ, anh đã không còn trách cô. Âu cũng đángđời anh vậy. Bỗng chợt nhớ ra, anh hỏi:- Cái lần anh gọi em để tìm chị Khuyên ấy, em đã mắng anh một trận, anh nghe qua màchẳng hiểu gì?Môi Khoa mấp máy, cô nhìn anh đăm đăm, như thể thẩm định xem câu hỏi có bao nhiêulà thành thật. Rồi cô khẽ quay đi hướng khác, giả vờ như để chăm sóc cho đứa nhỏ đangvấy bẩn ra bàn. Anh cũng im lặng, không dám nhắc lại. Mọi thứ như chầm chậm ùa về,cái giai đoạn u ám đó, những khoảnh khắc đen tối đến khó quên đó. Những lời xa xả đầygiận dữ của Khoa, đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu lý do của những “vô trách nhiệm”,“không có tự trọng”, “thứ đàn ông hèn”. Anh chỉ vô tình và tệ bạc với Khuyên, nhưngđâu đến nỗi phải nhận lãnh những từ ngữ kết tội nặng nề đến vậy?Quán đẹp, mặt tiền bằng kiếng, dựa sát vào hàng cây dầu khá lớn. Anh im lặng nhìn ánhhoàng hôn dần xuống trên thành phố, lòng chợt trĩu nặng nỗi buồn vô cớ. Cả Khoa cũngvậy. Cô lặng lẽ và đôi lúc, dường như thở dài. Cuộc gặp lại bất ngờ khuấy tung những kýức chẳng mấy êm đẹp anh đã từng muốn quên.***Khuyên có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt hiền, mái tóc mỏng nhưng mềm và mướt rượt.Thân thể Khuyên cũng vậy, dịu dàng và ấm áp. Ở bên cô ấy thật dễ chịu. Anh không phảichưa từng biết đàn bà, nhưng người l ...

Tài liệu được xem nhiều: