Danh mục

Vân Mộng Thành Chi Mê-Hồi 17

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 200.87 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cô Nguyệt Minh nói xong, ngửa nhìn bầu trời sao. Quý Nhiếp Đề ngồi trên một tảng đá trên gò đồi, cúi đầu suy tư. Tương Thủy trải mình cách khoảng hai dặm sau lưng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vân Mộng Thành Chi Mê-Hồi 17 Vân Mộng Thành Chi Mê - Tác giả: Huỳnh Dị Hồi 17 Nê Túc Thâm HãmCô Nguyệt Minh nói xong, ngửa nhìn bầu trời sao.Quý Nhiếp Đề ngồi trên một tảng đá trên gò đồi, cúi đầu suy tư.Tương Thủy trải mình cách khoảng hai dặm sau lưng. Sau khi vượtqua Tương Thủy, Quý Nhiếp Đề mất đi tính kiên nhẫn xưa nay,cùng Cô Nguyệt Minh lên ngọn đồi nhỏ nói chuyện, đám thủ hạchờ bọn họ dưới chân đồi.Khôi Tiễn không chịu rời chủ nhân, quấn quít xung quanh.Quý Nhiếp Đề thở dài: “Thật khó tin. Tiết Đình Hao không phảinói láo đó chứ? Mọi sự đều do hắn bịa đặt ra?”.Cô Nguyệt Minh mục quang quay sang phía y: “Quý đại nhân thậtnghĩ như vậy sao?”.Quý Nhiếp Đề đón mục quang của y, trầm giọng: “Ta không phảinghĩ như vậy thật, mà là hy vọng sự thật là vậy, bởi đây không phảilà chuyện ta có thể hiểu và tin chắc. Vừa nãy sau khi tiến vào VânMộng Trạch, chiến mã đột nhiên kinh hoàng thoái lùi, lại khôngthấy có sói lang xuất hiện, chỉ có Cô Nguyệt Minh ngươi đến, cũnglà chuyện lạ ta không có cách nào giải thích được”.Cô Nguyệt Minh trong lòng dâng hiện hình bóng xinh đẹp của VôSong Nữ, thầm nghĩ nếu nàng tìm được di thể của Tiết Đình Hao,nhất định sẽ thương tâm vô cùng. Vụt lại đẩy nàng ra khỏi đầu não,trấn định tâm thần: “Tại sao các người có thể cho phép Qua MặcVân Mộng Thành Chi Mêtham dự chuyện này?”.Quý Nhiếp Đề đôi mắt tinh quang nhoáng lên: “Là đề nghị củaTiền Thế Thần, trông cậy vào y thuật siêu phàm của Qua Mặc, tìmra nguyên nhân cái chết của đoàn tầm bảo”.Cô Nguyệt Minh cười lạnh: “Sự điều tra của Qua Mặc khẳng địnhbất lợi đối với Phu Mãnh, đúng không?”.Quý Nhiếp Đề không đáp lời y, một hồi sau mới nói: “Ngươi hoàinghi Qua Mặc?”.Cô Nguyệt Minh điềm đạm đáp: “Quý đại nhân trước hết hãy trảlời câu hỏi của ta”.Quý Nhiếp Đề gật đầu: “Quả là như vậy, sau khi Qua Mặc nghiệmthi, phát giác tất cả các thi thể đều có dấu tích bị độc châm đâmtrúng, vị trí đều nằm ở sau lưng, chỉ có Phu Mãnh mới có thể đắcthủ ám toán sau lưng bọn họ không chút phòng bị, mà theo vị trí thithể ở hiện trường hung án, hiển thị Phu Mãnh hành sự trong sươngmù, sát hại mọi người”.Cô Nguyệt Minh bình tĩnh hỏi: “Trong thiên hạ có kịch độc lợi hạinhư vậy sao? Hơn nữa lập tức phát độc bỏ mạng, Quý đại nhân cónghe qua có thứ độc lợi hại như vậy chứ?”.Tiếp đó đôi mắt sát cơ rừng rực, thốt: “Ta dọc đường tới đây, hailần bị phục kích, nếu sở liệu của ta không sai, kẻ tập kích ta nhấtđịnh là Qua Mặc, mà Tiền Thế Thần dĩ nhiên không thoát khỏi cóliên can, chỉ có gã biết được ta từ kinh sư đến”.Sau khi Cô Nguyệt Minh kể lại tình huống hai lần bị tập kích, QuýNhiếp Đề trầm ngâm: “Trên sự thật ta luôn luôn hoài nghi có ngườiVân Mộng Thành Chi Mêbên trong gây rối, chỉ là không nghĩ tới lại là Tiền Thế Thần. Chínhnhư suy luận của ngươi, Phu Mãnh căn bản không có cách mở Sởhạp, sao lại có thể vì một vật không biết là gì mà dấn mình vào thếthân bại danh liệt, nhà tan người mất. Tiền Thế Thần cũng cùngmột tình huống, so với Phu Mãnh lại càng không bằng, Phu Mãnhít ra biết được cố sự của Mâu Xuyên, Tiền Thế Thần lại chỉ biếtPhu Mãnh đi vào trong trạch tìm một cái hộp từ đời cổ đại để lại,Phu Mãnh cả chuyện quỷ vực cũng giấu giếm gã mà”.Cô Nguyệt Minh ngạc nhiên: “Quỷ vực?”.Quý Nhiếp Đề cười khổ: “Nếu cổ thành thật sự tồn tại, bọn ta saotìm không ra? Không phải quỷ vực thì là gì?”.Cô Nguyệt Minh thốt: “Qua Mặc thêm vào Tiền Thế Thần, chuyệnkhông thể nào cũng có thể biến thành có thể, hơn nữa Phu Mãnhhoàn toàn không có lòng đề phòng, bị bọn chúng dùng hữu tâm đểđối phó vô tâm, có bị kết liễu cũng không lạ gì. Ta tuy không rõTiền Thế Thần tại sao lại mạo hiểm cưỡng đoạt Sở hạp, lại khẳngđịnh chỉ cần bắt hai người, rồi để ta dụng hình bức cung, khẳngđịnh có thể hỏi ra nơi hạ lạc của Sở hạp. Đại nhân có đồng ý với lốinhìn của ta không?”.Quý Nhiếp Đề hít sâu một hơi: “Hoàn toàn đồng ý”.Cô Nguyệt Minh hơi ngạc nhiên: “Không ngờ đại nhân lại đáp sảngkhoái như vậy. Tiền Thế Thần không phải là người của đại nhânsao?”.Quý Nhiếp Đề có hàm ý: “Ai dám lừa gạt ta, kẻ đó phải chết. Bấtquá muốn hạ thủ bắt sống hai người, cần phải sắp xếp bố tríVân Mộng Thành Chi Mênghiêm mật, ngàn vạn lần không thể lỗ mãng hành sự. Đươngnhiên! Nếu ta điều động đại quân đến, bọn ta thích làm gì thì làm,chỉ tức hình thế trước mắt tuyệt không cho phép ta làm như vậy,nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng vô cùng”.Cô Nguyệt Minh không hiểu: “Ta không hiểu”.Quý Nhiếp Đề tựa như nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt tinh quangloang loáng, từ từ thốt: “Cần phải chia ra vài mặt mà nói, NguyệtMinh mới có thể hiểu hình thế vi diệu của Lạc Dương hiện tại.Trước hết là bản thân Tiền Thế Thần, gã không đơn thuần là mộtđại thần địa phương tay nắm binh quyền, mà là đại phú hộ có cơ sởsâu dày ở Giang Nam, gia tộc thế lực to tát, thâm căn cố đế, hơnnữa trường kỳ làm quan ở Giang Nam, bắt gã rất dễ sinh biếnloạn”.Cô Nguyệt Minh gậ ...

Tài liệu được xem nhiều: