Vô Song Nữ dắt hắc mã đi qua phố tại Thanh Hương Trấn, thong dong bước trên đại lộ nối đông tây, nàng nhìn tứ bề với ánh mắt hiếu kỳ, tựa như nhàn tản vô mục đích.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vân Mộng Thành Chi Mê-Hồi 4 Vân Mộng Thành Chi Mê - Tác giả: Huỳnh Dị Hồi 4 Tam Quỷ Tề ĐộngVô Song Nữ dắt hắc mã đi qua phố tại Thanh Hương Trấn, thongdong bước trên đại lộ nối đông tây, nàng nhìn tứ bề với ánh mắthiếu kỳ, tựa như nhàn tản vô mục đích.Thị trấn này khá lớn, nhà nhà san sát nhau hai bên đường, ước tínhvài trăm hộ gia cư, sinh hoạt khá phồn thịnh. Tuy Vô Song Nữkhoác áo bào rộng để che khinh phục bó sát thân, nhưng vì nét đẹpkhác thường nên gây sự chú ý của nhiều người. Thân hình hấp dẫn,suối tóc đen tuyền đầy sức sống, làn da trắng mịn, một mỹ nữ hiếmthấy như thế, không cần làm chi cả cũng đủ khơi lòng ham muốncủa các nam nhân cùng lòng đố kỵ của nữ nhân khác.Vô Song Nữ không mấy quan tâm sự chú mục của kẻ khác, vì nàngvốn không sợ ai cả, nàng tự tin trong người mình luân lưu dòngmáu của cha nàng, mà Phu Mãnh chính là một người không sợ gìcả.Chẳng bao lâu nàng đến đúng cửa tiệm muốn tìm, trước sự đon đảchào hàng, nàng lựa mua một số lương khô và đồ nhật dụng, xếpđầy túi hành lý.Trước khi nàng đi ra, người bán hàng đã cao tuổi không nhịn đượcliền hỏi: “Cô nương lên đường một mình à?”.Vô Song Nữ mỉm cười gật đầu: “Có chuyện gì chăng?”.Người bán hàng vội đáp: “Không có gì”.Vân Mộng Thành Chi MêNhư đã ngưng rồi lại không dằn được, vị lão bá lo ngại nói: “A!Ma Tử Quang và đám thổ bá đang để ý cô nương, cô...”.Vô Song Nữ thấy lão nhìn lén ra đường trước rồi mới nói câu trên,liền hiểu ngay, nàng không nhìn theo ánh mắt của lão, để đám lưumanh đang theo dõi nàng không biết lão đang nhắc nàng đề phòng,hòng tránh cho vị lão bá có lòng tốt này khỏi lãnh họa vào thân.Nàng cắt ngang: “Lão bá chớ lo! Ta biết cách đối phó”.Nói xong nàng cầm túi hành lý bước ra ngoài cửa đến bên thânngựa, cột chặt túi bên mình ngựa, không thèm nhìn đến vài thanhniên đang tụ tập bên kia đường bình phẩm nàng. Đám thanh niênnày mới nhìn đã biết không phải hạng lương thiện.Vô Song Nữ ôm cổ hắc mã thủ thỉ vài câu, rồi dắt ngựa thong thảđi về hướng đông của thị trấn, thần thái an nhàn.Có người từ phía sau đuổi tới, Vô Song Nữ không cần nhìn lạicũng nhận ra đối phương có bảy người tất cả. Truyện Vân M ộng Thành Chi M ê được copy từ diễn đàn Lương Sơn B ạc (Luo ngSonBac.com)Bỗng một hán tử mặt rỗ hoa mè rượt ra trước mặt Vô Song Nữ,dang hai tay cản đường, cười nham nhở nói: “Cô nương phải chăngđang tìm chỗ ở, chi bằng đến nhà ta, vừa đỡ tốn tiền vừa tiện lợi”.Sáu tên vô lại còn lại cùng ùa đến, bao vây Vô Song Nữ, trong bọnmột tên trơ trẽn cười: “Quang ca biết chiều mỹ nhân nhất, bảo đảmphục vụ chu đáo, nếu không được thì còn bọn ta đây?”.Cả bọn cười hô hố.Người trong trấn đều tránh xa hết, chẳng ai dám nhúng tay vào,chừng ấy đủ biết đám thanh niên này bình thường hoành hành báđạo đến mức nào.Vân Mộng Thành Chi MêVô Song Nữ không một chút giận, nhưng đã hết cười, nàng lạnhlùng nói: “Cút đi!”.Tên mặt rỗ giả bộ kinh ngạc, chỉ vào mũi mình nói: “Mỹ nhân nóisao? Tai ta lãng mất rồi, nàng lặp lại lớn tiếng một chút”.Một tên khác giả giọng: “Quang ca không nghe à? Nghe lại cho rõnày! Nô gia bảo ngươi xéo xuống giường đi, để cho các huynh đệkhác lên. Hứ!”.Đám thanh niên ôm bụng ngả nghiêng cười rú lên.Vô Song Nữ hừ nhạt một tiếng, bèn dắt ngựa tiến thẳng về phía MaTử Quang đang đứng chận đường.Hai mắt Ma Tử Quang lộ hung quang, đưa tay định chộp cươngngựa.Vô Song Nữ hô một tiếng “muốn chết”, nhanh như chớp vung cướcđá ra, tên mặt rỗ chưa biết xảy ra chuyện gì, thì thấy vùng bụngdưới đau nhói kịch liệt, cả thân mình nặng đến trăm cân bị đá văngra sau đến nửa trượng, té chổng bốn vó lên trời, khiến mọi ngườiđều không tin mắt mình, không ngờ một nàng gái liễu yếu lại cócước lực mạnh như thế.Sự tình diễn tiến ngoài định liệu của mọi người, đám thanh niêncòn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, thì Vô Song Nữ lộn ngượcđến trước mặt hai tên đứng phía sau, tung mình phóng liên hoàncước đá thẳng vào mặt của cả hai, chúng rú lên, mũi miệng đổ máuté ra phía sau ngồi bệt xuống đất.Nhóm vô lại địa phương này tên nào cũng biết chút võ nghệ, mỗingày đấm đá vung đao, bằng không chẳng thể hoành hành vùngVân Mộng Thành Chi Mêhương thôn này. Thấy đồng bạn bị đá, bốn tên còn lại nổi xung,xông vào từ hai phía tấn công Vô Song Nữ.Vô Song Nữ rốt cuộc cười lên đôi chút, bỗng phi thân nhẹ như mèokhông chút phí lực ung dung đáp lên lưng ngựa, lại rút bên hông ramột ngọn roi mềm màu đen dài cỡ nửa trượng.Bốn thanh niên xông vào chộp hụt, chẳng biết nàng đang ở đầu,bỗng thấy bóng roi xẹt trên đầu, giữa tiếng kêu rú và trong chớpmắt, mỗi tên đã bị trúng ít nhất một roi trên mặt, khiến chúng đauđớn chẳng còn sức phản công.Dân trong trấn bàng quan vừa trố mắt nhìn vừa cảm thấy khoái trá.Không ai ngờ tiểu cô nương yêu kiều hấp dẫn kia không những cóthân thủ lợi hại, mà còn tạo cho người đứng nhìn cảm giác đangxem một màn biểu diễn ngoạn mục.Vô Song Nữ huýt nhẹ một tiếng, tuấ ...