Bát nguyệt hồ thủy bình Hàm hư hỗn thái thanh Khí chưng Vân Mộng Trạch Ba hám Lạc Dương thành.Mặt hồ tháng tám phẳng bằng Nước trời hỗn hợp một vùng trong xanh Hí đầm Vân Mộng vây quanh Trồng trềnh sóng lượn lay thành Lạc Dương.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vân Mộng Thành Chi Mê-Hồi 9 Vân Mộng Thành Chi Mê - Tác giả: Huỳnh Dị Hồi 9 Vô Hình Đối ThủBát nguyệt hồ thủy bìnhHàm hư hỗn thái thanhKhí chưng Vân Mộng TrạchBa hám Lạc Dương thành.Mặt hồ tháng tám phẳng bằngNước trời hỗn hợp một vùng trong xanhHí đầm Vân Mộng vây quanhTrồng trềnh sóng lượn lay thành Lạc Dương.(Thơ Mạnh Hạo Nhiên, bản dịch Trần Trọng Kim)o0oLạc Dương có cổ danh là Ba Khâu, hoặc Ba Lăng, triều đình thiếtlập ra Lạc Dương phủ, vị trí tại giao điểm Động Đình Hồ và ĐạiGiang, do nằm phía nam Thiên Lạc Sơn mà thành tên .Thời Tam Quốc, Đông Ngô đại tướng Lỗ Túc phòng thủ Ba Khâu,xây thành Ba Khâu, dựng đài duyệt binh, đến đầu đời Đường nămthứ tư, Trung thư lệnh Trương Thuyết mở rộng thêm đài duyệtbinh, gọi là lầu Nam, về sau đổi tên là lầu Lạc Dương, lại chiêu tậphọc sĩ văn nhân lên lầu làm thơ. Tới thời Bắc Tống, Phạm TrọngVân Mộng Thành Chi MêYêm viết “ký sự lầu Lạc Dương”, tên lầu nhờ văn chương mà đượcbiết đến, văn chương nhờ có lầu mà phổ biến, Lạc Dương do đóvang danh khắp thiên hạ.Nguyễn Tu Chân vào thành trước giờ Ngọ, đoàn tùy hành có támcao thủ trong bang, người người vóc dáng kiêu dũng, võ công caocường, do Khâu Cửu Sư đặc biệt chọn ra để theo bảo vệ vị thư sinhnho nhã này. Cả chín người cỡi ngựa vào thành, chen chúc theogiòng người và xe trên đại lộ phồn hoa náo nhiệt dẫn từ cửa chính,thẳng đến lầu Ban Trúc thì xuống ngựa. Nơi đây nổi danh về móncua đặc sản tại Động Đình Hồ. Khâu Cửu Sư đã đứng chờ ngoàicửa, hắn dẫn cả đoàn vào trong, lên thẳng lầu hai đến sương phònggiáp mặt đường. Tám vệ thủ lưu lại ngoài sảnh đường dùng cơm,riêng hai người ra chỗ ngồi lý tưởng nơi lan can lầu Ban Trúc, gọixong thức ăn và rượu, cả hai nhìn nhau, bỗng cảm thấy không khícó chút kỳ dị.Nguyễn Tu Chân nở nụ cười cổ quái.Khâu Cửu Sư ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì thế?”.Nguyễn Tu Chân như đang lắng tai nghe, thư thả đáp: “Nghekhông? Có người đang rao bán mật rắn, nghe nói dùng mật rắnnhúng rượu, có công hiệu trừ phong thấp thần kỳ, tôi thật muốnmua dùng thử, vừa đến vùng Động Đình thì tôi cũng bị hơi mỏilưng đau vai”.Khâu Cửu Sư mỉm cười: “Tôi gọi người xuống mua mật rắn chotiên sinh nhé?”.Nguyễn Tu Chân ngăn lại: “Phải tự đi mua mới thú, nếu khôngVân Mộng Thành Chi Mêhiệu nghiệm chỉ tự trách mình nhãn quang không đủ giỏi”.Khâu Cửu Sư than: “Đừng vẽ trò nữa, tiên sinh điều tra được kếtquả gì chăng?”.“Hay là Cửu Sư nói trước chuyện Quý Nhiếp Đề đi”.Khâu Cửu Sư tường thuật việc đi gặp Quý, Tiền hai người, đoạnnói: “Tôi thấy hai kẻ đó không hòa hợp cho mấy, lúc tôi đến, họđang nói chuyện, sắc diện Tiền Thế Thần có vẻ khó coi, như đangbị Quý Nhiếp Đề quở trách”. Truyện Vân M ộng Thành Chi M ê được copy từ diễn đàn L ương S ơn B ạc (Luon gSonBac.com)Nguyễn Tu Chân nhìn qua lan can xuống đại lộ náo nhiệt, dưới ánhnắng chói có cảm giác như cảnh vật hơi nhòe đi. Gã thốt: “Nội vụPhu Mãnh và Tiết Đình Hao không đơn giản như Quý Nhiếp Đềnói đâu, mãi đến ngày nay Quý Nhiếp Đề vẫn không đề cập đếnnguyên do họ Phu và họ Tiết bội phản hôn quân kia. Có sự việc gìquan trọng đến mức y phải thủ khẩu như bình?”.Khâu Cửu Sư nói: “Việc này không can dự đến bọn ta, trước mắtbọn ta chỉ cần tận lực phối hợp để đổi lấy sự hợp tác của họ”.Nguyễn Tu Chân khẽ gật đầu, song vẫn ra chiều suy nghĩ, khiếnKhâu Cửu Sư không biết gã có đồng ý cách nhìn của mình không.Bỗng Nguyễn Tu Chân nhìn sang Khâu Cửu Sư, chậm rãi thốt:“Bọn họ bị quỷ mê hoặc rồi”.Khâu Cửu Sư ngẩn người hỏi: “Ai bị quỷ mê?”.“Là bốn đổ bác cao thủ tự nhận là tứ đại thiên vương tại đổ trường.Hôm trước, sau khi Ngũ Độn Đạo thắng liên tục ba ván, bốn kẻ kiathay phiên nhau ra tay, kết quả vẫn là đại bại. Bọn họ thua rất kỳquái, ví dụ rõ ràng phải bắt được mười hai điểm mới thắng, nhưngVân Mộng Thành Chi Mêtrong đầu cứ nghĩ phải bắt số thấp hơn mười hai điểm, làm cho họthua mà chẳng hiểu vì sao, không phải bị quỷ mê thì là gì?”.Khâu Cửu Sư nhíu mày suy nghĩ, gật đầu: “Đúng là kỳ lạ quá, tuynhiên cũng không cần nghĩ chi thần bí, có thể Ngũ Độn Đạo tinhthông vu pháp, hay biết dị thuật nuôi ngải, nói cho cùng chỉ là thủđoạn thấp hèn trên giang hồ, chẳng phải chính phái”.Nguyễn Tu Chân hai mắt phát sáng, hạ giọng thốt: “Từ nhỏ tôi rấthiếu kỳ, hỏi người nhà hoài không chán. Năm mười lăm tuổi, tôibắt đầu nghiên cứu dịch lý thuật số, vì các loại sách bách gia chư tửkhông mấy hứng thú, chỉ thích loại huyền thuật thần bí. Còn nhớlần đầu bốc quẻ đoán việc hôm sau, chẳng ngờ ứng nghiệm, cảmgiác như mở ra một chân trời mới, đến bây giờ tôi vẫn chưa quên”.Khâu Cửu Sư ngỡ ngàng nhìn Nguyễn Tu Chân, tuy không hiểu tạisao tiên sinh lại chuyển đầu đề, song hắn biết rõ lòng hiếu kỳ chínhlà động lực thúc đẩy Nguyễn Tu Chân tiến lên và trở thành một họcsĩ quảng bác và một trí giả đa mưu.Nguyễn Tu Chân trầm ngâm, đoạn nói tiếp: “Tôi thường nghĩ,mình xem quẻ được ứng nghiệm, thật sự là vì có linh cảm tàng ẩn,hay có quỷ thần thao túng? Bây giờ có thể tôi đã có câu trả lời. NgũĐộn Đạo chắc chắn không biết vu pháp, ít nhất hắn không biết loạivu pháp mà có thể giúp hắn thắng đổ cuộc, đương nhiên hắn càngkhông biết thuật nuôi quỷ, bằng không ngày trước hắn không phảibị thua bao nhiêu lần, đúng chăng?”.Khâu Cửu Sư cảm thấy Nguyễn Tu Chân phân tích quá rõ, khôngcách gì phản bác, y cười gượng: “Tiên sinh có đáp án như thếVân Mộng Thành Chi Mênào?”.Nguyễn Tu Chân có chút phấn khởi thốt: “Ngoài thế giới hiện hữutrước mắt bọn ta, còn có những vật khác, bọn ta gọi chung là quỷthần. Chuyện lạ như Ngũ Độn Đạo thắng liên tục bảy ván, cho bọnta thấy một điểm rất quan trọng, đó là tuy quỷ thần không thể ảnhhưởng số điểm của con xúc xắc, song có thể ảnh hưởng tinh thầncủa người đổ xúc xắc, khiến họ đổ ra số sai. Một người cũng vậy,bốn người cũng vậy, thì không còn là ngẫu nhiên thất thủ nữa”.Khâu Cửu Sư hỏi: “Nếu tâm chí đủ kiên định, có thể không bị ảnhhưởng của quỷ thần chăn ...