Nàng là ảo ảnh Là ánh trăng Tôi nói với bà: mẹ, nếu con và chồng con không sống nổi với nhau, con sẽ về ở với mẹ đẻ. Mẹ chồng tôi thất sắc: con ơi, con đã phải khó khăn nhọc nhằn, cố nhẫn nại lên con. Tôi cười. Nụ cười chứa những tia lạnh lẽo như kiếm. Mưa xuống rất mạnh. Những hạt nước rơi ào ạt từ trên trời như muốn uy hiếp lòng người, đẩy những con người bé nhỏ rúm ró trong những cái ổ của họ. Mẹ chồng tôi xếp nốt những khuôn than...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ván thế Ván thế TRUYỆN NGẮN CỦA VÕ THỊ XUÂN HÀ Nàng là ảo ảnh Là ánh trăngTôi nói với bà: mẹ, nếu con và chồng con không sống nổi với nhau, con sẽ về ở với mẹđẻ. Mẹ chồng tôi thất sắc: con ơi, con đã phải khó khăn nhọc nhằn, cố nhẫn nại lên con.Tôi cười. Nụ cười chứa những tia lạnh lẽo như kiếm.Mưa xuống rất mạnh. Những hạt nước rơi ào ạt từ trên trời như muốn uy hiếp lòng người,đẩy những con người bé nhỏ rúm ró trong những cái ổ của họ. Mẹ chồng tôi xếp nốtnhững khuôn than dính mưa vào gầm bếp rồi quay ra nhìn tôi chăm chú.Tôi đang ném cái khố dính đầy máu đỏ ra ngoài trời mưa. Dòng nước tràn trề đẩy cái khốtrôi trôi đi như tiếc nuối. Máu loang đỏ như vết thương bị xé toạc. Tôi cố tình cho bà nhìnthấy máu của mình. Để ngực bà co thắt lại từng cơn. Để bà cũng phải đau như tôi.Tôi bảo: mẹ, con vẫn chưa ổn. Trong người con vô vàn kim chích.Tôi nói, thái độ thật lòng. Nhưng tôi khó yêu bà. Khoảng cách giữa tôi và bà mảnh mộtđường và sâu thẳm. Tiếng sông âm thầm chảy phía sau nhà. Tôi cười nhạt nhìn dòngnước mưa tìm về sông.Bà bảo: mẹ hiểu rồi. Nếu con thương con trai mẹ, con ơi, con phải làm gì đi chứ?Tôi chạy băng qua đường phố nghẹt xe cộ và mùi mưa mới dứt.Nắng dịu dàng lan tỏa, những cánh lan long lanh nhô ra sau những búp xanh vừa đượctưới đẫm nước trời.Chồng tôi đang ngồi đánh cờ trong cái quán nhỏ tồi tàn. Bên cạnh là một dòng mương tốiom, hôi sình. Anh mặc áo trắng sơ-vin quần âu màu ghi xám. Từ xa tôi đã nhìn thấy đuôicon mắt như loài báo lúc si tình, mơn man, ấm áp và đầy bí hiểm của loài mãnh thú.Tôi bảo: em đã mua cho anh ly cà phê này trong cái quán mọi khi chúng mình hay ngồi.Cà phê thật là thơm và đậm.Anh nhấp ngụm cà phê, không nhìn thấy tôi. Anh và gã đàn ông đường phố, đối diệnnhau, da diết với bàn cờ đang chờ phá thế.Bàn tay chồng tôi quờ quờ vào túi áo ngực.Tôi lấy bao thuốc trong túi ra, bảo: Đây. Loại thuốc này chắc anh thích. Còn đậm hơn cáithằng ba số.Chồng tôi vớ cái quẹt, quẹt một cái. Ngọn lửa nhỏ xíu bùng lên. Lòng tôi ấm áp. Tôingắm người đàn ông của tôi cầm điếu thuốc. Mỗi khi anh cầm điếu thuốc đưa lên môi, tôilại thấy trong lòng không còn muôn ngàn mũi kim chích nhói.Tôi chờ anh rất lâu. Chân tôi mỏi nhừ tê cứng. Rồi không còn cảm giác. Tôi đứng lên điđi lại lại. Phố đã xuống chiều. Những ánh đèn bật lên rạo rực. Tiếng quân cờ đập vào mặtbàn gỗ lách cách. Mùi mương hắt lên như có lớp lớp loài cá chết đang sắp hàng cùngnhau chiến đấu vì sự bình yên của bùn.Xong tôi lại bảo: bánh mì này rất ngon, có trứng kẹp, còn có cả dưa chuột xắt mỏng.Tôi đợi mãi, vẫn không thấy anh nói gì. Lòng tôi buồn hiu hắt.Tôi kiên nhẫn: mẹ bảo em hãy thương anh.Bỗng nhiên chồng tôi gắt: cô có im đi không? Như đồ dở người!Ván cờ nghiêng phần thắng vào tay cao cờ ngồi đối diện. Tiếng loạch xoạch xóa ván, bàylại thế.Mặt chồng tôi tím lại.Gần nhà chồng tôi có một chùa nhỏ. Nói gần nhưng cũng phải đi sang bên kia sông. Chùacổ đã sạt hết một bên mái ngói móc. Sư thầy nói với tôi, chùa này năm xưa vua Phật khixuống núi vẫn thường lấy làm nơi đàm đạo và ăn cháo chay trường.Tôi nói với sư thầy: sau này con có thể sang đây trồng rau với thầy?Sư thầy mỉm nụ cười không vướng bận: A di đà! Cõi nhân gian đẹp hơn con người nhìnthấy.Tôi đứng bên này sông nhìn sang bên kia. Bên kia là cõi mơ hay thực? Bên kia hàng ngàytôi vẫn đứng nhìn sang bên này. Bên này là cõi mơ hay thực? Nước sông lạnh như kiếm.Nồng nàn hơn kiếm.Tay cao cờ khi mới xuất hiện trên đấu trường là đã có biệt danh. Nhờ có ưu thế hoạt bátvà “nội công” thâm hậu mà gã được làng cờ gọi luôn không chút ngại ngần là “giang hồhiểm ác” ở các bàn cờ độ. Đôi lần gã gặp chồng tôi đang ngồi mách nước.Gã rủ: chấp một ngựa, không thì thôi.Hai người ngồi qua đêm, qua thêm ngày hôm sau, qua tiếp đêm nữa, tiếp ngày hôm saunữa.Khi đứng dậy, chồng tôi như con quạ rũ cánh, tóc bồng bềnh rối bời, môi thâm xì vì tảihết hai chục tách cà phê đen đá, cả chục bao Thăng Long, loại thuốc rẻ tiền đi thẳng trựcdiện nicotin vào dạ dày. Thêm vài cái bánh mì do tôi đồng lõa tiếp tế.Gã cao cờ nhìn vợ của đối thủ: tôi chưa thấy ai như cô.Tôi căm ghét nhìn gã.Gã giọng buồn như dòng mương hôi hám vô duyên vô định chảy ngoài kia: tôi chưa thấyai như cô.Tôi đi ngang qua cửa hiệu thời trang. Tôi thấy trong những tấm gương lấp lóa là ngườiđàn bà xa lạ.Người ấy không phải tôi. Cô ta nom rạng rỡ và bí ẩn. Cô ấy bước những bước trên hè phốkhiến những người chạy xe qua phải ngoái lại nhìn.Tôi, xấu xí và cô quạnh. Tôi tất bật cả ngày, đầu tóc rối bù, hai cẳng chân mỏi nhừ vìcông việc. Tôi nhạt thếch, sau công việc thì chỉ biết hàng ngày chạy đi mua nào cà phê,thuốc lá, nào bánh mì kẹp thịt, nào những cái kẹo vô duyên không r ...