Không thể nhớ đây là lần thứ bao nhiêu, Mai trình bày về căn bệnh kéo dài gần hai mươi năm của mình. “Tôi bị những cơn đau đến mờ mắt. Lúc đầu là đau nửa đầu bên trái, sau lan sang trán, và cuối cùng là mắt nhức, đau rất sâu ở bên trong”. Với tất cả những bác sĩ Mai gặp, cô đều trình từng tập bệnh án, những xét nghiệm, điện não đồ, đơn thuốc, dày dần theo năm tháng khám chữa. Những đơn thuốc lúc khác nhau, lúc lặp lại....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vào một đời sống khác Vào một đời sống khác TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ THU HUỆKhông thể nhớ đây là lần thứ bao nhiêu, Mai trình bày về căn bệnh kéo dài gần hai mươinăm của mình. “Tôi bị những cơn đau đến mờ mắt. Lúc đầu là đau nửa đầu bên trái, saulan sang trán, và cuối cùng là mắt nhức, đau rất sâu ở bên trong”. Với tất cả những bác sĩMai gặp, cô đều trình từng tập bệnh án, những xét nghiệm, điện não đồ, đơn thuốc, dàydần theo năm tháng khám chữa.Những đơn thuốc lúc khác nhau, lúc lặp lại. Có thời gian bệnh thuyên giảm chút ít, nhưngbất ngờ cơn đau lại ập đến. Mọi loại thuốc giảm đau bất lực. Thuốc bổ thần kinh lại càngvô nghĩa. Cả trăm thang thuốc đông y không hề làm giảm cơn đau đầu, lại phát huy tácdụng tăng cân, mọc tóc.Ngồi trước mặt một bác sĩ chừng ba mươi tuổi, thông qua phiên dịch ở một bệnh viện củanước ngoài, Mai càng thấy ngán ngẩm. Câu “Còn nước còn tát” của mẹ và sự nhiệt tìnhcủa đồng nghiệp kiêm phiên dịch đẩy Mai đi đến một thành phố quá xa nơi chốn quenthuộc của cô. Ngoại ngữ không biết, cảm giác bế tắc, bất lực trước những cơn đau, nhữngvốc thuốc nặng trĩu, khiến Mai tin rằng, cô bị u não. Một khối u độc ác, chèn ép một cáchtùy hứng, thoắt ẩn thoắt hiện như kẻ thù ném đá giấu tay, chọc dao vào lưng, lâu lâu lại lóra, nhăn nhở: “Tao đây. Đừng quên là tao vẫn tồn tại đấy” khiến Mai điên tiết. Lần này,theo bạn ra nước ngoài, là bước cuối cùng, cũng là sự tuyên chiến giữa cô và nó.Mai nói với bác sĩ: “Tôi bị u não. Chụp cắt lớp cho tôi đi. Tôi không sợ bất cứ kết quảxấu nào”. Người bạn phiên dịch ngập ngừng, vì dù biết điều Mai nói là suy nghĩ thật,nhưng sự tàn nhẫn thẳng thừng của cô khiến anh dịch lấp vấp.Viên bác sĩ trẻ, từ lúc Mai vào ngồi đối diện, đến khi cô đưa ra xác quyết “Tôi bị u não”vẫn chưa nói lời nào. Đọc các xét nghiệm, xem điện tâm đồ và từng tập đơn thuốc, rồi bỏsang bên, bằng bàn tay với ngón thuôn dài, nuột nà như tay con gái. Nhìn sâu vào mắtMai, rồi bác sĩ nói: “Tôi hiểu cô muốn gì. Để đến đây, cô đã đi khá xa. Nếu chỉ để vàophòng kia chụp cắt lớp, tôi nghĩ cô không cần vất vả như vậy”. Mai im lặng. Cơn giậncon quỷ ác trong đầu vẫn hành hạ cô giảm đi chút ít. Bác sĩ nói đúng. Ở nơi cô sống, đâuthiếu các thứ máy chụp cắt lớp mà phải sang tận đây. “Cô có nhớ, những lần đau đầunhất, thì trước đấy, cô đã làm gì, gặp chuyện gì. Nói chung, là có điều gì đã gây tác độngđể sau đấy gây đau?”.Mai ngồi lặng. Chưa bác sĩ nào hỏi cô câu tương tự. Mỗi lần đi khám, sau khi kể lể dôngdài về những triệu chứng, về mức độ đau đớn, Mai luôn được bác sĩ gật đầu phán luônnhững tên bệnh “đau nửa đầu”, “làm việc quá tải”, “mất ngủ thường xuyên”, “rối loạnnhịp sinh học”, “Nếu sử dụng máy vi tính nhiều thì giảm đi nhé, không tốt”.Chưa hề có ai hỏi trước khi đau, cô bị thế nào, điều gì đã khiến cô đau. ***“Tôi luôn đau đầu sau những giấc mơ”.“Những giấc mơ rất ám ảnh. Cô khóc, cãi nhau, đau khổ, tức giận, vui vẻ… ”.“Chính xác”.“Cô mơ đủ loại chuyện. Chuyện nọ dính vào chuyện kia, đều bắt nguồn từ đời sống thật,nhưng khi vào giấc mơ, nó nối vào nhau theo kiểu riêng, có thể nhảy qua nhiều năm, cóthể chẳng liên quan gì, nhưng trong cơn mơ, tất cả kết nối thành một thể thống nhất”.“Chính xác. Sao ông biết rõ thế?”.“Có những điều rất nhỏ bé, vẩn vơ, chẳng bao giờ cô nghĩ đến nhưng lại chui vào não cô,nằm sâu đâu đó, biến thành tiềm thức. Chúng nằm yên trong các xó não cô, rồi lúc nàylúc khác, tự chơi trò chơi xếp hình, biến thành những câu chuyện xuất hiện rõ ràng khi côbắt đầu ngủ?”.“Chính xác”.“Và khi tỉnh dậy, cô thường đau đầu. Có khi chỉ đau nhẹ, có khi đau nặng hơn. Lại cónhững giấc mơ quá nhiều kịch tính, cô đã khóc, tranh luận, điên cuồng lên, nên khi dậy,cô đau đầu dữ dội?”.“Chính xác”.“Thời gian gần đây, cô đau nhiều hơn. Cô sợ phải ngủ, vì mỗi lần tỉnh dậy, cô lại đau nhưbị siết vào đầu?”.“Sao ông biết?”. ***Những viên thuốc bé như viên B1, màu vàng nhạt, đựng trong cái lọ nhỏ, bên ngoài dántờ giấy tên cô. Một viên, có thể hai, dùng cho một đêm, uống trước lúc đi ngủ khoảngbốn lăm phút. “Việc chụp cắt lớp não bộ theo yêu cầu của cô, chúng tôi có thể tiến hànhngay. Nhưng tôi muốn cô giúp tôi một việc, và xin cô năm ngày, bốn đêm. Sau năm ngàybốn đêm đó, chúng ta gặp lại nhau. Nếu cô vẫn muốn chụp cắt lớp, tôi sẵn sàng. Một tuầnnay, như cô nói, cô đau đầu liên tục. Vậy thì cô dùng thuốc này ngay tối nay, cô đồng ýkhông?”. Ánh mắt sáng, ẩn sau cặp kính lấp lánh của viên bác sĩ, giọng nói nhẹ nhàng,khuôn mặt đầy ánh sáng, vừa tình cảm, vừa nghiêm khắc, và lọ thuốc đã nằm trong tayMai.“Tôi đã uống đủ loại thuốc ngủ, đều không tác dụng. Thuốc ngủ luôn làm tôi bứt rứt chântay như có con gì chạy, cắn dưới da. Khó chịu vô cùng. Người tôi tan nát, xương cốt nhưmất hết, nằm đờ ra, nhưng đầu óc lại tỉnh táo. Thuốc làm tôi mỏi mắt, ...