Danh mục

Về chuyện tôi chết, thật ra tôi không chết

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 127.57 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hôm ấy, giám đốc mỏ gọi tôi lên phòng làm việc. Vừa bước vào, tôi vội nói ngay: "Thưa giám đốc, thuốc nổ hôm trước không phải do tôi lấy trộm". Giám đốc mỏ cười hề hề: "Ai cũng có thể lấy cắp được thuốc nổ của mỏ, chỉ anh không biết lấy thôi. Anh là một người trung thực, đốt đuốc đi tìm cũng không thấy đâu!". Tôi mừng thầm trong bụng: "Vậy giám đốc gọi tôi lên làm gì ạ?" "Cùng anh bàn một chuyện. Tôi vừa nói, anh là một người thành thực, lại là một người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Về chuyện tôi chết, thật ra tôi không chết Về chuyện tôi chết, thật ra tôi không chếtHôm ấy, giám đốc mỏ gọi tôi lên phòng làm việc. Vừa bướcvào, tôi vội nói ngay: Thưa giám đốc, thuốc nổ hôm trướckhông phải do tôi lấy trộm.Giám đốc mỏ cười hề hề: Ai cũng có thể lấy cắp được thuốcnổ của mỏ, chỉ anh không biết lấy thôi. Anh là một người trungthực, đốt đuốc đi tìm cũng không thấy đâu!.Tôi mừng thầm trong bụng: Vậy giám đốc gọi tôi lên làm gìạ?Cùng anh bàn một chuyện. Tôi vừa nói, anh là một ngườithành thực, lại là một người thành thực khiến cho tôi đặc biệt antâm. Giám đốc ngồi xuống ghế sa lông, xoay người hai lần,nói: Tôi cũng không vòng vo tam quốc nữa. Sự cố này cũngnhư mọi năm, đều thuộc về trách nhiệm của mỏ. Số người chếtkhông được vượt quá chỉ tiêu. Anh cũng biết đấy, nếu vượt quáchỉ tiêu cho phép, thì sẽ dẫn đến hậu quả thế nào?. Xí nghiệp phải đóng cửa, mọi người mất việc, tan tác!.Đúng thế, chỉ tiêu là ba người nhưng năm nay mới có haingười ra đi.May mà nhờ chính sách sáng suốt, mọi người cố gắng, ôngTrời lại phù hộ mà! Chúng ta không được vượt chỉ tiêu, nhưngcũng không nên lãng phí chỉ tiêu. Hôm nay mời anh lên đây,dành một chỉ tiêu còn dư lại giao cho anh đấy!.Tôi giật mình đánh thót, nói: Cho tôi đi chết? Cuộc đời này,tôi còn chưa đụng chạm đến một người con gái nào.Ai bắt anh chết thật chứ? Anh thử nghĩ xem, trời cũng có mưagió bất trắc, nếu như sang năm, số người chết vượt chỉ tiêu thìlàm thế nào đây? Lãnh đạo mỏ muốn đem chỉ tiêu này dự trữlại, nếu sang năm vạn nhất có điều gì xẩy ra, thì cũng có cái màứng phó!.Tôi hiểu ra, nói: Sang năm nếu như số người không may ra đităng thêm một, thì coi như anh ta chết năm nay, phải không ạ?.Giám đốc mỏ vui hẳn lên: Xem anh kìa, đầu óc anh còn sángsuốt hơn tôi đấy. Đúng, chỉ cần anh đồng ý, lãnh đạo mỏ cấpcho anh khoản tiền một trăm đồng làm tiền trợ cấp xóa tên, cắtquân số.Tôi gãi gãi đầu, nhoẻn miệng cười: Em nghe theo giám đốc,em nghe theo sếp!Đến tháng 5 năm sau, giám đốc mỏ lại gọi tôi lên. Mặt ôngtrắng lợt. Tối hôm qua, bốn người xuống hầm mỏ, nhưng khôngmột ai trở về.Giám đốc thở dài, nói: Lần này thì anh chết thật rồi!Em chết rồi? – Tôi ngớ người ra - Tối hôm qua không phảiphiên em đi làm, mà là A Tài, Cẩu Tử ra đi chứ!.Tôi muốn nói là anh đã cắt tên chết hờ từ năm ngoái, thì đếnnay phải chết thật rồi!.Em vẫn không hiểu!.Lần này mất bốn người, vượt chỉ tiêu một người. Đành phảidùng đến chỉ tiêu mà anh đã cắt tên từ trước. Nếu không, thì mỏphải đóng cửa.Ôi, việc này!... – Tôi ngây người ra, hỏi - Thưa sếp, thếkhoản tiền cắt tên em của tháng này, có còn phát cho em nữakhông ạ?.Vẫn phát! Tại sao lại không phát chứ? Hơn nữa, vẫn phát liêntục mãi chứ! - Khẩu khí của giám đốc rất cứng rắn. Ông nhìntôi chăm chăm, nói: Nhưng, vẫn còn một việc cần bàn thêmvới anh.Tôi đang phấn khởi, cười nói: Hề hề, em nghe đây!.A Tài thường nói mệnh cậu ta lớn, thế mà lần này cũng khôngqua được. Cậu ta coi như là đối tượng vượt chỉ tiêu. Việc nàydứt khoát không được để lộ. Suy đi nghĩ lại, chỉ còn một cáchlà anh phải đổi tên thành A Tài thôi!.Không, không, không, không cát lợi, xui xẻo lắm!.Ai chà, tên của anh đã viết vào danh sách những người chết từlâu rồi mà? Cái tên chết rồi của anh đã cho A Tài dùng rồi, đểmọi người không biết anh dùng tên của A Tài vừa mới chết. Ôi,anh chẳng phải lại sống thêm một kiếp khác đó sao?Câu nói đó của giám đốc tỏ ra rất khó bắt bẻ, khiến cho tôi lạihấp háy mắt.Nói tóm lại, tên của cậu và A Tài thay đổi cho nhau rồi!.Gọi em là A Tài, phải không?.Đúng thế! Thiếu thừa vài nét, sự nhầm lẫn là chuyện thườngmà!- Giám đốc mỏ đi tới vỗ vỗ vai tôi, khuôn mặt đột nhiênnở nụ cười: A Tài năm ngoái mới lấy vợ. Ôi, người đàn bà ấyđúng là một bông hoa, có phải thế không?.Tôi cũng cười: Người đàn bà ấy, đúng là một người đàn bà!.Nếu như, anh cũng tìm một người vợ như vậy?.... Hề hề, em đâu có phúc phận ấy!. Có chứ. Chỉ cần anh đồng ý đổi tên là A Tài, thì người ta tiếptục làm vợ của anh - người mang tên A Tài. Tôi đã bàn xongxuôi rồi, cấp cho hai người năm mươi ngàn đồng (tương đương100 triệu đồng Việt Nam – người dịch), coi như là tiền mừngcủa lãnh đạo mỏ.Thật, thật thế ư? – Tôi không dám tin vào tai mình.Tôi thở dài một cái.Khi trông thấy người đàn bà ấy, tôi mới biết, những lời nói củagiám đốc là thật. Giám đốc mỏ nửa câu cũng không lừa tôi.Như thế là, tôi đổi tên thành A Tài, lại còn kiếm được mộtngười vợ.Cái hôm động phòng, giám đốc mỏ còn đến thăm, lại luônmiệng khen tôi là đại ân nhân của lãnh đạo mỏ.Để cho cuộc sống ổn định, giám đốc mỏ bí mật bảo tôi dẫnngười đàn bà xinh đẹp ra đi, mở một cửa hàng nhỏ, coi như làxong xuôi. Tôi biết, nếu như tiếp tục làm việc ở mỏ này, biếtđâu đến một ngày nào đó, tôi sẽ làm lộ chân tướng sự việc.ôi ha hả cười đồng ý. Bởi vì, khi bước vào động phòng, tôi bắtđầu bước vào cuộc đời vẫn được sống nhơn nhơn, hạnh phúc.Giám đốc giữ lời ...

Tài liệu được xem nhiều: