Danh mục

Về Dưới Cơn Mưa

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 138.44 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trời mưa ướt bụi ướt bờ Ướt cây ướt lá ai ngờ ướt em (Ca dao) Mùa hè ở Phố Đôi (Twin Cities) năm nay mưa nhiều. Mưa về gần như mỗi ngày, dai dẳng khác thường. Mưa từ chiều rả rích vào đêm, thức dậy cùng buổi sáng ướt tiếng chim hót trong tàng cây bồ đào trước nhà. Đêm chờ ngủ, tôi nằm nghe gió thổi mưa lên khung cửa kính khép hờ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Về Dưới Cơn Mưa Về Dưới Cơn Mưa Trời mưa ướt bụi ướt bờ Ướt cây ướt lá ai ngờ ướt em (Ca dao)Mùa hè ở Phố Đôi (Twin Cities) năm nay mưa nhiều. Mưa về gần như mỗi ngày, daidẳng khác thường. Mưa từ chiều rả rích vào đêm, thức dậy cùng buổi sáng ướt tiếng chimhót trong tàng cây bồ đào trước nhà. Đêm chờ ngủ, tôi nằm nghe gió thổi mưa lên khungcửa kính khép hờ. Tiếng mưa rơi đều, bời bời nhịp đập vọng về từ những đêm mưa mùacũ. Xa tắp. Mơ hồ. Âm thanh vỗ về hoài niệm nghe như tiếng gọi thân tình vọng tự mộtmiền xa. Mưa bay theo gió rơi vào hồn người nỗi xao xác nhớ nhà. Nhà xa xôi tận bênkia biển mà người thì vẫn kiếp lục bình trôi dọc thời gian. Thế nhưng tưởng nhớ mang kỷniệm lại gần. Mấy mươi năm dài về lại trong gang tấc. Mới như ngày hôm qua. Như tiếngdế đêm qua còn rộn góc vườn trăng lóng lánh giọt mưa vừa ngớt, hồi hộp bàn chân bướctrẻ thơ. Mới như bây giờ giữa cơn mơ mòng thèm hít thở hơi mưa bay bay chiều phố biểnquê nhà.Đôi mắt hồn chong hắt hiu ngó về quê mẹ rồi chợt bồn chồn mối chiêm nghiệm về nhữngchọn lựa trong đời. Chọn lựa nào cũng để lại mối đau như cơn mưa rớt hoài không tạnhtrong lòng. Dòng mưa bay qua năm tháng, nơi chốn, kỷ niệm, tuổi xuân. Mưa rơi nhòa hệlụy, biển dâu, phai nát đá vàng. Hạt mưa quyện bay theo cung bậc miên man của dòngsinh chuyển đất trời, lay thức giấc cô miên trong mỗi tâm hồn đang chùng đợi buổi sánggiao mùa.Mơ màng theo giòng mưa bay, tôi bắt gặp mình thơ dại phân vân giữa cơn mưa đầunguồn trí nhớ. Thời gian có lẽ vào khoảng tháng Mười, năm năm ba. Sao lại tháng Mười? Tôi không còn nhớ. Có lẽ những năm sau đó, thường nghe cha mẹ hay người lớn thanphiền về những ngày tháng Mười mưa bão nhiều. Tội nghiệp tháng Mười không kịp vui,tháng Mười “chưa cười đã tối”, tháng Mười “ông tha bà không tha”. Tội nghiệp đứa bévừa mấy tuổi đầu đã nếm cảnh tấn thối, sinh ly...Trời đã sẩm tối mà bến xe Vĩnh Điện vẫn còn nhộn nhịp. Đèn măng-sông trong quán trọthắp sáng trưng. Thằng bé chưa đầy năm tuổi, ngồi im lặng bên đứa em gái lên hai, mắthấp háy nhìn ly sửa trắng ngà trên bàn. Ngoài trời mưa tuôn tầm tả. Lấp lánh qua ánhđèn, từng sợi mưa cắm nghiêng xéo xuống mặt đất sình lội, rác rưởi. Người cha râu tócphong trần trong chiếc áo nhà binh bốn túi rộng thùng thình. Ông ngồi quên ăn chăm chúnhìn người mẹ đút cơm cho bé gái. Thỉnh thoảng ông quay qua, mỉm cười xoa đầu đứacon trai vẫn ngồi nhìn ra màn mưa xối xả bên ngoài. Mưa trút xuống đời như nỗi lo lắngcho tương lai gia đình đang xốn xang trong lòng ông. Luồn lỏi vén khéo lắm người chamới đưa được gia đình ra khỏi vùng kháng chiến. Gia sản gom không đầy chiếc ba-lô trênvai, họ dắt díu nhau rời Bồng Sơn tìm đường hồi cư về Huế. Ra tới Quảng Ngãi, gia đìnhphải chờ đợi nhiều ngày, cuối cùng mới được cấp giấy về vùng Quốc Gia.Mưa bắt đầu từ buổi trưa, khi cả nhà leo quá giang chiếc xe nhà binh ở Quảng Ngãi. Tấmvãi bạt đậy thùng xe cột lỏng lẻo, buông phất phơ như ống tay áo của một phế binh.Trong một lúc lâu, thằng bé thích thú ngồi lắc lư theo nhịp dằn của chiếc xe nhà binh cũkỷ, mắt ngóng chờ từng đợt nước văng tung tóe lúc xe chạy qua ổ gà ngập nước. Lúc xedừng lại ở bến xe Vĩnh Điện, người cha phải bồng thằng bé đã ngủ say vùi vào quán trọ.Ánh sáng chan hòa và cảnh rộn rịp trong quán khiến đứa bé tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìnquanh. Rồi nhìn mưa.Lắng nghe cha mẹ bàn định chuyến đi ngày mai về Ngoại, thằng bé lờ mờ không hiểunhưng lòng cảm thấy buồn buồn. Mẹ nhắc đến gia đình đứa bạn duy nhất của nó đã hồicư về Đà Nẳng một tháng trước đây. Huế. Đà Nẳng. Hai nơi có lẽ rất xa nhau. Nghe nóilà phải qua đèo. Thằng bé tụt xuống ghế, ra đứng bên hiên quán nhìn mưa.Hắn suy nghĩ cả hồi lâu vẫn không thể nhớ ra một cơn mưa lớn và dai dẳng như thế ởBồng Sơn. Có thể là hắn bận chơi đùa với bạn nên không để ý tới chuyện mưa nắng, chialìa. Có thể vì hai đứa sẽ không bao giờ gặp nhau nữa nên trời mới mưa lớn thế này. Hồitrước, hai đứa lúc nào cũng cặp kè với nhau nên bờ sông Lại ngờ ngợ cát trắng lúc nàocũng nắng ấm. Và trời thì rất xanh, như bóng dừa. Đôi bàn chân nhỏ lúc thúc chạy dọctheo bờ sông, giởn đùa với nước. “É ơi É, qua nhà ông Mỹ Hẻ chơi É!”...Thằng bé nghĩđến tiếng rủ gọi của bạn mà tiếc ngẩn ngơ những lần hai đứa qua nhà ông già hàng xómchờ được ăn rẻo kẹo đậu phụng. Hắn chợt biết sẽ không còn dịp hai đứa ngồi sụp nép vàonhau bên vệ đường, thích thú lẫn sợ sệt nhìn bầy voi từ An Lão xuống, đủng đỉnh đi quakhu phố nghèo mái tranh đường đất, vòi vươn cao ngang đọt dừa. Thằng bé đứng nhìnmưa, nhớ bạn lòng buồn quá đổi.Thế mà sáng hôm sau qua đèo Hải Vân, được đứng giữa lưng trời, khích động nhìn mâynước phủ mờ dưới chân, lòng trẻ thơ đã vội quên đi nỗi buồn…Hai năm ở Huế trôi qua với hình ảnh ngôi nhà có nhiều bậc cấp của Ngoại ở gần chợ BếnNgự và những chiếc dù khác màu treo lủng lẳng dưới hàng hiên vào những ngày m ...

Tài liệu được xem nhiều: