Danh mục

Về kịp mùa thu

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 163.44 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cô chưa từng trải qua một mùa thu đúng nghĩa, nếu như một mùa thu đúng nghĩa phải có trời xanh trong, lá vàng bay, thời tiết phải se lại thật buồn và những cơn gió heo may nhợt nhạt thổi qua… Thành phố của cô là một thành phố nhiệt đới, ngọt ấm,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Về kịp mùa thu Về kịp mùa thuCô chưa từng trải qua một mùa thu đúng nghĩa, nếu như một mùa thu đúng nghĩaphải có trời xanh trong, lá vàng bay, thời tiết phải se lại thật buồn và những cơn gióheo may nhợt nhạt thổi qua… Thành phố của cô là một thành phố nhiệt đới, ngọtấm, nắng rất nồng nàn, mưa rất nồng nàn, con người cũng rất nồng nàn… Cô yêunhững cái rất nồng nàn ấy. Chúng thuộc về cô; và cô cũng thuộc về chúng. Mộtcuộc sống ấm áp ngọt nồng. Có lẽ vì thế mà cô không thấy quá cần thêm một cái gìđó gọi là “mùa thu” cho cuộc sống của mình; cũng giống như thành phố nhiệt đớicủa cô vậy.It never fits.(Nó không bao giờ phù hợp.)Vả lại, cô nghĩ, mùa thu rất buồn. Mùa thu, theo một số người, sẽ có màu vàngnhạt hanh hao mang hơi hướm điêu tàn; theo một số người khác, thì lại có màuxanh, không phải màu xanh của lá, của mùa hạ tràn sức sống, mà là màu xanhdương – cái màu xanh mà ngay từ đoạn xưng tên thôi đã khẳng định rằng nó buồn(“I am blue”). Thế thì, cần gì chứ? Cuộc sống bận rộn của cô đâu có cần thêm nỗibuồn? Cô còn trẻ, rất trẻ; nếu thấy vui, cô sẽ rạng rỡ cười tươi như nắng; nếu thấybuồn, cô sẽ lặng lẽ khóc trong mưa. Hà cớ gì phải để thiên nhiên giam mình vàomột nỗi buồn se sắt hanh khô?Mùa thuThế nhưng, đến một lúc nào đó, con người ta không hẳn là cần đến bàn tay củathiên nhiên, để xây cho mình một cái gọi là mùa-thu.…Cô yêu. Tình yêu ngọt nồng, chân thực và giản đơn như bản thân cô vậy. Nhưnganh không giống cô; cũng không giống cái tình yêu mà cô dành cho anh. Anh sốngở một thành phố gần miền ôn đới. Nghĩa là thành phố (anh thuộc về và thuộc vềanh) có đủ 4 mùa; và, phải, có cả mùa thu.Anh yêu mùa thu. Anh tự hào nói với cô điều đó. Cô mỉm cười. Thêm một khácbiệt nữa giữa anh và cô. Nhiều khác biệt quá, đến nỗi cô chẳng thèm đếm chúnglàm gì nữa. Ai yêu một người hoàn toàn giống mình kia chứ? Càng khác anh, côcàng tin rằng cô yêu anh, bởi lẽ làm gì có sự giải thích nào khác cho mối quan hệhoàn hảo đến độ khó tin giữa hai người khác xa nhau, ngoài tình yêu?Ừ. Cô yêu anh. Anh cũng yêu cô. Tình yêu thật đẹp như hai mảnh vỡ của chiếcbình thuỷ tinh tìm thấy nhau, những đoạn nứt vỡ được ghép lại vừa khít.…Thế rồi một ngày, anh gọi điện và cô nhấc máy. Đầu dây bên kia rành mạch:“Em à… anh nhận ra tình cảm của anh dành cho em đã không còn như xưa nữarồi…”Cô vội vã dập điện thoại. Ngạc nhiên, hoang mang và thậm chí không còn muốngặp anh nữa. Cô bàng hoàng nhận ra ngay phía trước mắt mình, ngay chính giữacon đường cô đang đi, anh đã đặt một dấu chấm hết ở đó. Mưa. Cô không muốnkết thúc. Cuộc sống đã luôn êm ái ngọt ngào với cô, vì lẽ gì bỗng nhiên trở nên tànnhẫn như vậy? Cô cần phải rẽ sang lối khác; bởi vì cô biết nếu đi tiếp đến dấuchấm hết kia, gặp lại anh, cô sẽ phải nghe một lời chia tay nguyên vẹn, một (số) lýdo mà cô tin chắc rằng mình sẽ chẳng còn sức sống để phản bác lại. Không cònanh, cô sẽ mỏng manh đến dường nào. Một nửa nồng nàn của cô đã đặt vào anh.Một nửa ấm áp của cô đã đặt vào anh. Trọn vẹn trái tim của cô đã thuộc về anh.Nhưng cô sẽ không để nỗi mất mát đó xảy ra trước khi cô sẵn sàng đón nhận.…Hai ngày sau, cô lên đường đi tình nguyện.Thành phố cao nguyên thơm mùi cà phê và những ngày nắng cháy. Nhưng côkhông ở lại lâu trong phố, nơi ấy không cần đến bàn tay cô, càng nhắc cô nhớ vềanh thật nhiều. Cô theo đoàn tình nguyện men theo những hẻm núi, xuống dưới cácthung lũng hoang sơ. Cuộc sống tạm bắt đầu, cuốn cô đi xa, vào nắng bỏng rát, vàođêm giá lạnh, vào sự nghèo đói vật chất lẫn tinh thần, vào rừng, vào suối, và vào cảnhững con côn trùng… Anh không cách nào liên lạc với cô được nữa.Cô tự hỏi sao những năm học trước cô lại không nghĩ đến chuyện tham gia tìnhnguyện. Cuộc sống khắc nghiệt ở đây càng kéo cô ra khỏi những mùa thu hiu hắtnhợt nhạt. Nỗi nhớ anh cứ âm ỉ cháy trong cô, mỗi lần bùng lên là một lần bị dậpxuống bởi những đôi mắt trẻ thơ tròn xoe trước những câu chữ ngây ngô cô viết;bởi những bàn tay già nua đặt lên vai cô đầy tin tưởng; bởi những nụ cười cô đemlại; bởi những chân trời xanh mướt cỏ cây… Nắng mưa xáo trộn, quay cuồng; gầnnhư không còn thuộc về cô nữa. Niềm vui của cô, nỗi buồn của cô, toàn bộ phầnnồng nàn còn lại của cô … dần dần bị rút cạn khỏi ý thức của cô. Cô sống chonhững người khác, cười vì niềm vui của người khác, khóc vì nỗi buồn của ngườikhác – những người hoàn toàn xa lạ. Cô nhận ra mình đã bỏ lại cuộc sống trên conđường còn dang dở phía sau. Một ngày, cô sẽ phải quay lại và sống tiếp. Không cóanh. Thiếu vắng anh.Mùa hạ trôi lướt qua những ngón tay hờ hững.Mùa hạ nồng nàn không có chỗ cho nắng hoe vàng, cho gió heo may, cho lá úa tàn… cũng dần trôi lướt nhanh qua những ngón tay hờ hững.Tính theo ngày tháng, cô biết mùa thu đã cận kề.…Chiến dịch tình nguyện kết thúc. Cô quay lại thành phố nhiệt đới của cô, thấy nóbớt nồng nàn, bớt ngọt ấm. Lại tất bật sách vở cho năm học cuối. Mùa thu đến,bước những bước vòng l ...

Tài liệu được xem nhiều: