Danh mục

Vé Một Chiều

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 83.04 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Pava có bầu trời màu xám và mùa này thì đất sáng hơn trời. Tuyết dày hàng mét đã hết xốp mà trở nên cứng sau hàng tháng trời bị nén. trên âm u và xám xịt, dưới tuyết trắng xoá ánh lên lấp lánh. Đôi bàn chân cứng lại không phải vì lạnh mà vì đôi bốt dày và quãng đường đi bộ. Tôi rẽ vào quán bar cafe trên con đường vuông góc nhìn ra bến tramway. Cái quán tên là Irish Corner. Người phục vụ mặc chiếc váy đen ngắn đeo tạp dề trắng và có đôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vé Một ChiềuVé Một Chiều Chu Thùy Anh Vé Một Chiều Tác giả: Chu Thùy Anh Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 30-October-2012Pava có bầu trời màu xám và mùa này thì đất sáng hơn trời. Tuyết dày hàng mét đã hết xốp màtrở nên cứng sau hàng tháng trời bị nén. trên âm u và xám xịt, dưới tuyết trắng xoá ánh lên lấplánh.Đôi bàn chân cứng lại không phải vì lạnh mà vì đôi bốt dày và quãng đường đi bộ. Tôi rẽ vàoquán bar cafe trên con đường vuông góc nhìn ra bến tramway. Cái quán tên là Irish Corner.Người phục vụ mặc chiếc váy đen ngắn đeo tạp dề trắng và có đôi mắt to đánh mascara làmlông mi dài gấp đôi và mắt lúng liếng gấp bốn, mang ra một ly porto với nụ cười dành cho tôihay cho bàn bên, hay cho người nào khác tôi cũng không rõ nữa. Nhưng rõ là tôi muốn nhìnthấy nụ cười ấy, dù biết mười mươi là nó hẳn chẳng dành riêng cho mình.Chiếc bàn nằm trong góc quán, cạnh bức tường bằng kính nhìn ra con đường nhỏ giờ này chẳngai còn qua lại. Chín giờ tối ở Pava, lẽ ra người ta đang đi dạo, đang đến quán bar, đang ăn tốitrong một vài nhà hàng vì hôm nay là tối thứ sáu, hoặc làm một vài công việc nào khác trước khithời tiết trở nên xấu đi, xấu đến không thể xấu hơn được nữa.Đó là những ngày bình minh vào chín giờ sáng, hoàng hôn vào ba giờ chiều tuyết cứng trơn vàbẩn cả một ngày dài sống trong ánh sáng nhờ nhờ vì mặt trời không ló nổi khỏi mây. Nhưnghôm nay trời hãy còn đẹp. Mưa nhỏ và không có tuyết. Mùa đông năm nay đến muộn hơn mọinăm. Con người ta, vì thế, ra đường muộn hơn mọi năm, hít thở nhiều hơn mọi năm vào cùngngày này tháng này, để tận hưởng nốt cái không khí trước khi mọi vật đóng băng. Ấy vậy màtrên con đường nhỏ bên ngoài bức tường kính, không một bóng người qua lại.Tôi chậm rãi gọi từng món một, cứ tầm mười lăm phút một lần gọi cô phục vụ tròn trịa trongchiếc váy ngắn và cái tạp dề trắng lại bàn mình, gọi thêm một ly porto, thử một ly vang mới củamùa này, gọi món ăn hay chỉ đơn giản hỏi xem ở đây người ta có nói tiếng Anh không? Lần nàocô cũng cười mắt lúng liếng cái vẻ rất Pava, thân hình tròn trịa đi lại phía tôi lúc nào cũng đầyhấp dẫn.Một ngày mưa thế này dễ làm người ta thích ngồi trong một quán nhỏ nghe những tiếng rì rầmlẫn trong tiếng piano tất cả trong không khí đặc mùi thuốc lá. Tôi vẫn nhìn qua bức tường kínhchờ đợi một ai đấy rẽ vào con đường nhỏ, nhưng chẳng có ai, cứ như thể tôi đã là người cuốicùng đến quán.Quán đông và ồn ào. Không quá ồn đủ để nghe thấy rì rào rì rào những tràng âm thanh khôngTrang 1/4 http://motsach.infoVé Một Chiều Chu Thùy Anhdứt nhưng không thể chắc cái tiếng mình vừa nghe được ấy là tiếng tỏ tình hay chửi thề của đôibàn bên cạnh.Cô phục vụ vẫn đi lại uyển chuyển như thể cô sinh ra dưới chòm sao con rắn. Tôi dùng xongbữa tối và thử đủ rượu. Không còn lý do nào để gọi cô đến, trừ tính tiền. Mà tôi thì chưa muốnnghĩ đến việc đó, ít ra là vào lúc này.Tôi còn muốn nán lại thêm nữa trong cái quán đặc mùi thuốc lá quánh trong những tiếng rì ràorì rào không nghe rõ một từ nào. Tôi còn muốn nán lại nữa nán lại nữa để tận hưởng một buổitối không bận rộn không mệt mỏi không những con số những tính toán những kết quả, một buổitối khác với chuỗi buổi tối nhàn nhạt lờ lợ tôi đã trải qua từ khi đến thành phố này.Sẽ không là một buổi tối xử lý nốt những kết quả dang dở của cả ngày đo đạc, không phải mộtbuổi tối chữa lại những ghi chép vội vàng trong khi chờ nồi cơm chín cũng không phải một buổitối gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình một tuần vừa qua báo cáo tình hình một tuần vừaqua chào hỏi và hẹn gặp lại vào một ngày nào không biết.Tôi vẫn nhìn qua bức tường kính.Và tôi đã thấy người đi trên con đường nhỏ ấy. Một chàng trai tầm ba mươi tuổi, thong thả bướcđi, thong thả đẩy cửa và bước vào quán.Chẳng còn bàn nào trống cả. Anh bước lại chỗ đối diện tôi, nói bằng một giọng chứng tỏ anh làngười ở xa đến, hay ít ra đó không phải giọng Pava:- Tôi ngồi được chứ?Tôi chẳng thấy phiền. Chẳng phải tôi đã đợi con người này từ tối đó sao? Con người đi trên conđường nhỏ bên kia bức tường kính mà tôi đã mong ngóng từ hàng giờ đồng hồ. Con người đócũng giúp tôi một việc quan trọng là gọi cô phục vụ lại, tôi không cần gọi thêm gì và cũng chưacần thanh toán tiền mà vẫn có thể được nhìn thấy cô tiến lại, đôi mắt lúng liếng và thân hìnhtròn trịa đung đưa. Cô hỏi người thanh niên dùng gì. Và anh gọi một bữa thịnh soạn, còn tôi,không thêm gì cả.Không hiểu sao tôi lại muốn ngắm nhìn cô phục vụ ấy đi lại và thỉnh thoảng nhìn về phía tôi, chỉđơn giản vậy không hơn. Ngắm nhìn và ngồi trong cái quán nhỏ đặc quánh ồn ào này, chungbàn với một người xa lạ.Người lạ gọi xong món rút trong túi ra một chiếc vé tàu đặt lên bàn và hỏi tôi có muốn chiếc véđó với giá của bữa ăn anh đã gọi không.Tôi nhìn anh kỳ lạ. Tại sao tôi lại muốn chiếc vé đó?- Đó là vé đi MatiNhưng tại sao tôi lại cần vé đi Mati? Tất nhiên là tôi không cần. Ơ đó có gì, Mati? Cũng tuyếtcũng lạnh cũng mùa đông cũng xám xịt cũng tất cả không gian u ám và lạnh lẽo này. Tôi muốnmột chiếc vé về Hà Nội kia.- Anh có vé về Hà Nội không?Trang 2/4 http://motsach.infoVé Một Chiều Chu Thùy AnhNgười thanh niên lắc đầu:- Không!- Nhưng vé đi Mati thì tôi không cần.Cô phục vụ đầy đặn đã trở lại với cái khay thức ăn nóng và một ly bia cho người lạ.Anh ăn, và uống bia rất bình thản.- Tôi không có tiền để trả cho bữa ăn.Không có tiền vậy mà gọi bữa ...

Tài liệu được xem nhiều: