Nhà Tư nằm gối đầu lên con đường hẹp, nằm bình yên cuối con dốc khô, trước cửa có cây sơ ri già, gốc nó uốn lượn đan nhau. Khi tôi tới, Tư bảo nó gấp đôi tuổi tôi. Người ta đã trả hai chỉ vàng nhưng Tư không bán đặng để ngắm trái từ khi còn nhờ nhờ trắng tới xanh sang vàng rồi chuyển đỏ thích hơn. Không biết Tư đã ngắm cây sơ ri bao nhiêu mùa như thế chứ bây giờ Tư đã hơn tuổi nó rồi. Dáng Tư thẳng, ngực còn cao, khi ôm Tư...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Về người đàn bà hay dậy sớm Về người đàn bà hay dậy sớm TRUYỆN NGẮN CỦA HOÀNG HIỀNNhà Tư nằm gối đầu lên con đường hẹp, nằm bình yên cuối con dốc khô, trước cửa cócây sơ ri già, gốc nó uốn lượn đan nhau. Khi tôi tới, Tư bảo nó gấp đôi tuổi tôi. Người tađã trả hai chỉ vàng nhưng Tư không bán đặng để ngắm trái từ khi còn nhờ nhờ trắng tớixanh sang vàng rồi chuyển đỏ thích hơn. Không biết Tư đã ngắm cây sơ ri bao nhiêu mùanhư thế chứ bây giờ Tư đã hơn tuổi nó rồi. Dáng Tư thẳng, ngực còn cao, khi ôm Tư tôichạm rõ vào tấm lưng còn tròn lẳn, thẳng, sống lưng chắc và sâu…Tư đẩy cốc trà cho tôi bảo: Uống đi cho mát, Tư nấu bằng củi chôm chôm đó- đặng đỡtốn gas mà trà xanh phải hãm với nước sôi thật kỹ nấu bằng củi mới ngon… Tư còn nóigì gì nữa nhưng tôi bị trượt qua những lời ấy, tôi cứ nhìn mãi vào những tờ lịch cũ treotrên tường từ nhiều năm trước rồi mải mê đuổi theo những suy nghĩ gẫy vụn, không cócăn cứ của mình cho đến khi Tư bảo:Toàn là lịch Tư được tặng đấy, tấm in hình búa liềm là năm 2010- một người bạn Tư ởmiền Trung vào thăm. Hai mươi mấy năm không gặp lại, Tư treo đặng nhớ người ta đếnthăm mình. Người đâu mà tình nghĩa, cơ mà chắc không quay lại nữa rồi, còn già hơn cảTư chứ ít. Còn tấm hoa đào năm 2006 là của nông trường, năm ấy in toàn lịch hoa maihoa đào. Nhà có mai thật rồi, Tư đổi tấm hoa đào coi cho vui.Tư còn nói về mấy tờ lịch kia nữa rằng tấm nào Tư cũng bảo đặng coi cho vui cả. Sao cáinào vui Tư cũng nhớ dữ vậy trời? Chứ tôi ngó chúng thấy buồn dữ lắm. Tư bưng khaytrà ra trước hiên, ngó lom lom ra ngoài ngõ bảo:- Nay sao không thấy thím Lan sang chơi, thím bế đưa bé mũi bị khuyết hồi chiều đó. Tộikhông, mẹ nó lúc mang bầu mà không hay, uống thuốc cảm vô nên con bé bị vậy. Mắtcon bé sáng, mà da trắng thấy thương ha bây? Uống nước đi, Tư nấu củi coi vậy mà lợinghen, đặng để dành tiền mai mốt hùn cho con bé đi Nhi Đồng ở thành phố đó, thấy bảochữa dễ lắm hà!Tư cười thấy vui lắm!Tư! Thiệt, toàn thương người ta. Muỗi từ cây sơ ri vãi ra từng chặp, Tư trở vô buôngmùng. Tôi nằm bên Tư không sao ngủ được. Tôi khều Tư hỏi nhỏ:Tư, kể cho con nghe về chú tặng tấm lịch có cờ búa liềm.Tư bảo:- Chả có gì hay ho, chú ấy có vợ trước khi gặp Tư.Vậy sao Tư thương?Ai biểu Tư thương?Chẳng ai cả, con nghe Tư nói thì tự biết. Mà không thương sao Tư không lấy chồng?Tư im lặng hồi lâu, tôi tưởng Tư giận cũng nằm im ru, lại nghe Tư bảo:Tại Tư mê thứ lá thơm người ta đi hái về cho Tư gội đầu. Tại Tư nghe trộm mùi mồ hôiở áo người ta treo trên vách , tại Tư tiện tay giặt đồ cho người ta. Tại Tư giả vờ ngủquên trên vai người ta lúc ở trên tàu… tại Tư hết…Chú ấy thì thế nào hả Tư?.Thì… cũng thương thương.Chú ấy có vợ rồi mà Tư?Nhưng đâu có bỏ vợ vô ba lô mang theo được.!Tôi cố nuốt nước bọt thật khẽ, day mặt vào tường giả ngủ, nghe Tư nén một tiếng thở dài.Qua đêm.Tư dẫn tôi ra đồi Bái- rộng mênh mông, phía xa phẳng lặng gió, rừng cao su chia lớp caolớp thấp đợi bình minh. Nơi những thân cây đều tăm tắp đang rỉ mủ. Nắng đang lên,mỏng và óng ả, những thớ mây trong suốt, mịn như lông tơ, trời xanh và sáng lạ lùng. Tưbảo:Đẹp không?Tôi gật, phảng trong đầu suy nghĩ: nếu mỗi ngày đều trôi như thế không biết Tư đi quanăm tháng bằng cách nào? Hồi sáng thấy Tư vén mùng từ bốn giờ đi cạo mủ, gần sáng thìTư về khều tôi, nghe người Tư ám mùi cao su hắc mũi.Tôi hỏi:Tư dậy sớm thế có mệt không?Tư cười: Già rồi, ngủ nhiều không được, hơn nữa phải dậy tầm đó cao su mới cho mủnhiều, nắng lên thì mủ ít lắm. Mọi khi dẫu có mắc võng thì cũng nằm chơi nghe qụa kêubuồn. Bây xuống Tư vui…Thấy tôi di di những cây trinh nữ nhỏ, hoa nở hồng hồng giữa những hàng cao su mớiươm rồi coi lá nó khép lại như xấu hổ, Tư ngăn lại bảo: Con gái mà đi phá cây trinh nữlà vô duyên. Tôi thôi không di di chúng nữa nhưng lại thấy những người đàn ông cầmmáy cắt cỏ phạt đứt chúng không thương tiếc - thế có tội không? Giá mà làm chúng nhắmmắt hết được, sẽ bớt đau hơn nhiều.Chiều, Tư dẫn tôi đi chùa. Tư xì xụp khấn vái, chẳng biết để tích đức cho ai. Tôi cũngchắp ba lạy trước Quan thế âm rồi ngồi dưới gốc cây đại già nhìn đôi bàn tay Tư đangchắp lại không làm sao thành được dáng búp sen, những ngón tay thô, bè ra, những đốttay sần lên như gốc cây già, tôi nhớ lại lúc ôm tôi, hai bàn tay Tư cạ vào vai tôi rám ráp,tôi mường tượng rằng mủ cao su không chỉ rỉ ra từ những thân cây tăm tắp trên đồi. Thấybọn trẻ mặc áo Phật tử đứng chắp tay hành lễ - những đôi tay cáu đen, tóc lòa xòa hướngvề cõi Phật, những tâm hồn non nớt ấy ước gì chẳng rõ chỉ thấy đôi mắt trong veo, tôimuốn gọi chúng lại hỏi chuyện chúng thế nào, sao lại vào chùa ở nhưng rồi thôi. Tôi sợđốm lửa nhỏ mình gieo vào lòng bọn trẻ sẽ tắt lịm, sẽ chìm biến đi vào khoảng không đenthẫm, chẳng nghĩa lý gì. Bởi sẽ chẳng làm được như Tư nhận một đứa trẻ suýt phải vàođây ở về nuôi. Tối qua thấy Tư kỳ cọ cho ...