Danh mục

Về nơi gió thổi

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 244.17 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

VN Times Lễ cưới của chúng tôi được cử hành ngay trên ngọn đồi đầy gió ấy với sự tham gia của bố mẹ Năm, mẹ Nga, mọi người trong cô nhi viện, bạn bè của chúng tôi, cả lũ nhóc học sinh của em nữa. -Mày sẽ về lại Việt Nam chứ? Đó là câu đầu tiên Dương hỏi khi tôi vừa cầm tấm bằng tốt nghiệp đại học trên tay. Nụ cười trên môi tôi vụt tắt. Đã hơn một lần tôi nghĩ sẽ về lại Việt Nam nhưng tôi sợ. Thực sự sợ. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Về nơi gió thổi Về nơi gió thổiVN Times -Lễ cưới của chúng tôi được cử hành ngay trên ngọn đồi đầy gió ấy với sự tham giacủa bố mẹ Năm, mẹ Nga, mọi người trong cô nhi viện, bạn bè của chúng tôi, cả lũnhóc học sinh của em nữa.-Mày sẽ về lại Việt Nam chứ?Đó là câu đầu tiên Dương hỏi khi tôi vừa cầm tấm bằng tốt nghiệp đại học trên tay.Nụ cười trên môi tôi vụt tắt. Đã hơn một lần tôi nghĩ sẽ về lại Việt Nam nhưng tôisợ. Thực sự sợ. Tôi sợ mình lại phải đối mặt với nỗi đau ngày ấy. Nỗi đau đã bámriết lấy tôi trong những năm tháng ở Mỹ, nó theo vào những giấc ngủ chập chờnrồi sáng mai tỉnh dậy nước mắt tôi đã chảy ướt gối. Tôi muốn tìm em, tìm về lờihứa ngày nào nhưng tôi sợ về lại nơi đó, nơi đã lấy đi cả tuổi thơ tôi. Cũng giốngnhư bao người khác, tôi ước mình có một gia đình hạnh phúc có mẹ có cha, tôicũng ước sẽ có một cuộc tình chẳng phai phôi nhưng đó cũng chỉ là những điềuviển vông không tưởng. Lớn lên trong nỗi ám ảnh về quá khứ, tôi luôn chỉ biết tìmquên trong men rượu nồng cùng tiếng nhạc inh ỏi, luôn tự ru lòng mình “sẽ ổn cảthôi”.Tối, tôi đến chỗ hẹn của mấy đứa bạn cùng lớp đại học. Tốt nghiệp rồi nên mọingười rủ nhau làm bữa gọi là chia tay. Tiếng nhạc mạnh cùng những ly rượu bạnbè chuốc nhau khiến tôi chao đảo. Thế là tôi đã tốt nghiệp. Trong cơn say tôi vẫnnghe thấy tiếng cười xen lẫn tiếng khóc của mấy đứa con gái. Tôi cười như mộtngười điên rồi hét lên:- Don’t cry!- Chẳng phải mày cũng đang chực khóc đó sao. Tuần tới tao về nước, về cùng taochứ Harry, à không phải gọi mày là Vũ chứ – Dương ghé sát vào mặt tôi.- Chưa biết được- tôi trả lời rồi nốc cạn ly rượu trên tay.Dương là thằng bạn thân duy nhất của tôi ở Mỹ. Ngày đầu tiên đi học đại học, tôiđã gặp Dương. Cùng là người Việt nên chúng tôi dễ dàng trở thành bạn thân củanhau. Chúng tôi chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống.Tối, thành phố lên đèn. Những ánh đèn leo lắt phản chiếu lên tôi. Vội vã, trốnchạy. Lao xe trong đêm đen để lại nỗi đau sau lưng. Gió táp vào mặt mang theodòng nước mắt. Đau rát.San Francisco. Đêm. Lạnh.Trở về nhà trong trạng thái say mèm. Hình ảnh bố mẹ hiện về trong tâm trí tôi. Họtới bên tôi, rồi bóng họ lại khuất dần, tôi đưa tay ra với lấy mà không được. Rồi emxuất hiện. Em nhìn tôi cười, nụ cười vẫn rạng rỡ như bảy năm về trước khi tôi cònlà một cậu nhóc 16 tuổi, còn em là cô bé 15 tuổi. Tôi thấy em dẫn tôi lên ngọn đồiđầy hoa dại, em nói “ở đây rất nhiều gió, gió sẽ mang nước mắt và nỗi buồn củaanh đi thật xa”. Tôi thiếp đi khi hình bóng em mờ dần.Sáng sớm tôi tỉnh giấc khi những tia nắng chiếu rọi vào căn phòng, tôi không cònnhớ nổi hôm qua tôi về nhà bằng cách nào. Đầu đau như búa bổ. Tôi chỉ nhớ rằngtôi đã gặp lại em, trên ngọn đồi đầy gió ấy. Bảy năm chẳng phải ngắn nhưng cũngchẳng đủ dài để nỗi đau trong tôi ngủ yên.San Francisco ngày nắng, tôi đem kỉ niệm ra hong, nỗi nhớ về em ngập tràn nơitôi. Tôi nhớ em – cô bạn nhỏ đã giúp tôi vượt qua nỗi đau năm đó. Nhưng rồi tôilại ra đi bỏ em lại một mình. Những ngày tháng đầu ở Mỹ, tôi nhớ cô bạn nhỏ ấy.Khi còn ở cô nhi viện, ngày nào em cũng nói chuyện với tôi, sang đây không có aitrò chuyện, nỗi đau về quá khứ lại dày vò tôi đến mức tôi muốn ngạt thở. Đã có lúctôi muốn từ bỏ cuộc sống này, nhưng tôi nghĩ tới em, tới lời hứa năm đó: “anh sẽquay lại tìm em”. “Có lẽ đã đến lúc rồi” – tôi nghĩ thầm. Nhấc điện thoại gọi choDương:-Tuần tới, tao sẽ cùng về Việt Nam với mày.Khi tôi nói tôi sẽ về lại Việt Nam, không biết khi nào quay lại Mỹ mẹ đã rất hốthoảng. Mẹ hết lời khuyên tôi:-Con nghĩ kỹ chưa, nơi đó…Mẹ bỏ lửng câu nói nhưng tôi hiểu mẹ lo cho tôi, sợ khi trở về nỗi đau lại dày vòtôi.-Không sao đâu mẹ đừng lo, con quên hết rồi. Con muốn về tìm lại một người bạn.Bố tôi ngồi lặng im nãy giờ, giờ mới cất tiếng nói ồm ồm:-Con cũng lớn rồi, tự con quyết định những gì con cho là đúng. Bố ủng hộ.7 giờ 30 theo giờ Mỹ.Tôi cùng Dương ở sân bay San Francisco International. Sân bay náo nhiệt, tôi hồihộp. Lần này về nước không biết có thay đổi gì không, không biết em còn nhớ tôikhông? Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì tiếng của người phát thanh vanglên đều đều gọi chúng tôi lên máy bay.Tôi đã nhiều lần tưởng tượng về em, chắc bây giờ em xinh xắn lắm. Đặt chânxuống sân bay với bao cảm xúc dâng trào. Đã bao lần tôi nhớ em, nhớ Việt Namđến quay quắt mà tôi không dám trở về. Nơi đây khác xa so với bảy năm về trước,tôi tới thăm mộ bố mẹ, cỏ mọc um tùm. Có lẽ chẳng có ai hương khói chăm nom.Nước mắt lặng lẽ rơi, chắc bố mẹ lạnh lắm. Trái với dự đoán của tôi, trở về lần nàytôi không quá sợ hãi và bị ám ảnh với quá khứ như những ngày bên Mỹ. Tôi bìnhtâm đến lạ.Tôi đi một vòng rồi dừng lại trước cổng cô nhi viện. Chần chừ, tôi bước vào. Tôigặp mẹ Nga, người đã chăm sóc tôi trong thời gian tôi ở đây. Mẹ ngỡ ngàng lắm:-Vũ, Vũ phải không con?-Vâng, con đây. Con về rồi đây.Hai mẹ con ôm ...

Tài liệu được xem nhiều: