Danh mục

Về quê!

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 186.39 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lại tết. Khác với mọi người, hắn không bao giờ thích tết. Thà hôm nào cũng như buổi chiều hôm nay thì hay biết mấy. Mặc dù ế đấy, ngồi chờ mỏi cả gối cũng chẳng thấy ma nào ghé tới bơm một vài cái bánh xe. Lủng bánh lại càng thêm hiếm. Ước gì, ngày nào cũng mưa thật to, to y như những chiều tháng bảy, tháng tám ấy. Và con đường lại ngập… Thiên hạ tha hồ chết máy xe. Tha hồ cong lưng ì ạch dong xe lên lề đường rồi lại chổng mông nghiêng ngó…...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Về quê! Về quê TRUYỆN NGẮN CỦA CHU QUANG MẠNH THẮNGLại tết. Khác với mọi người, hắn không bao giờ thích tết. Thà hôm nào cũng như buổichiều hôm nay thì hay biết mấy. Mặc dù ế đấy, ngồi chờ mỏi cả gối cũng chẳng thấy manào ghé tới bơm một vài cái bánh xe. Lủng bánh lại càng thêm hiếm. Ước gì, ngày nàocũng mưa thật to, to y như những chiều tháng bảy, tháng tám ấy. Và con đường lạingập… Thiên hạ tha hồ chết máy xe. Tha hồ cong lưng ì ạch dong xe lên lề đường rồi lạichổng mông nghiêng ngó… Nước ngập ngang xe, có ngó tới sáng cũng thế thôi. Vậy làhắn lại có việc. Chỉ cần tháo cái cuống bu - gi, thổi thổi lau lau vài cái là đã có thể “vặt”được vài ngàn đồng… Ấy thế mà trời lại không mưa. Nhưng dù sao thì ế, vẫn không sợbằng cái tết.Hắn kéo cái mũ vải sụp kín mặt rồi ngáp một cái, nằm lăn xuống chiếc võng mắc cạnhđó, tranh thủ ngủ một lát…Không phải chỉ có năm nay mà năm nào, hắn cũng sợ tết. Sợ khủng khiếp. Hắn sợ nhữngđêm ba mươi tết thui thủi một mình ở cái ngã tư này nhìn người đời qua lại, và cái ngàymồng một vắng tanh, vắng ngắt. Thường thì hắn đói ba ngày tết trong khi thiên hạ no saytrọn ba ngày. Đói, cũng chẳng phải vì hắn không có tiền. Ác một cái, mấy ngày tết chẳngma nào bán đồ ăn. Mấy hàng cơm mọi khi đều đóng cửa im ỉm ngay từ chiều hăm chín,ba mươi. Kiếm khắp phố mới thấy một hàng phở có mấy tay “đao phủ” mặt lạnh. Tết mà!Tha hồ họ chém. Nhưng chẳng sao, kiếm được cái để ăn là tốt lắm rồi.Đấy là những năm hắn không về quê. Mà thường thì hắn không về. Từ dạo vào Sài Gòntới nay, đã bốn năm rồi, hắn mới về thăm quê có một lần. Lần ấy, hắn cũng về vào dịp tết.Cái làng quê bé nhỏ của hắn, thế mà cũng có khối kẻ bước chân ra tung hoành khắp thiênhạ. Tết đến, đều hội tụ về. Hắn vẫn bị coi như một cái mảnh dẻ mục, bởi trong tay hắnchẳng có cái khỉ khô gì. Mang tiếng vào Sài Gòn làm ăn mấy năm trời, khi về, vẫn bậncái áo kẻ ca-rô xoăn tít mà dân làng có thể nhận ngay ra được, chiếc áo ấy hắn mặc từ khicòn ở nhà. Bấy nhiêu đó thôi, cũng đủ cho thiên hạ nhìn hắn bằng phần tư con mắt. Trởlại Sài Gòn sau tết khoảng hai tuần, cũng chẳng kiếm được việc gì hay hơn, hắn lại loayhoay trên cái vỉa hè này với cái hộp đồ nghề sửa chữa xe đạp. Tiến bộ hơn một chút, hắnvạch lên bức tường cạnh đó dòng chữ: “SỮA HONDA - XE ĐẠP” thay cho “SỮA XEĐẠP” như trước. Có điều, cũng chỉ bơm vá vớ vẩn thôi, ai thèm dắt Honda vào “SỮA”chỗ hắn, trừ khi chết máy bất tử. Và hắn cũng chỉ được tháo chiếc bu-gi ra lau chùi vớvẩn thôi. Còn thì “CHUYÊN BƠM HƠI - VÁ ÉP” là chính. Hắn cũng chẳng cần thuênhà mướn cửa làm gì cho tốn. Cứ mắc võng tòn ten cạnh bức tường. Bất cứ lúc nào cũngcó thể lăn ra ngủ và cũng có thể bật dậy bất cứ lúc nào để tiếp khách, kể cả một - hai giờđêm. Không mưa thì chẳng sao. Mỗi khi mùa mưa đến thì thật là khốn nạn. Khốn nạn ởchỗ, phải ngủ ở vỉa hè và cuộn tròn trong một chiếc áo mưa, nằm dưới đất. Thế thôi chứmưa xuống, con đường lại ngập và hắn lại “vặt” được khối tiền… Cứ thế, hắn sống vật vạnăm này qua năm khác, tại một ngã tư nho nhỏ gần giữa trung tâm thành phố. Cái ngôilàng nho nhỏ của hắn, nghe đâu cũng có vài kẻ đã đặt chân vào Sài Gòn làm linh tinh gìđó? Hắn bỗng sợ một ngày nào đó, sẽ có ai đó cùng làng vô tình đi ngang qua ngã tư nàyvà nhìn thấy hắn với chiếc võng tòn ten bên cạnh. Chà, khi ấy thì cả làng sẽ biết rằng, hắnlà một kẻ ăn đường, ngủ chợ… Không còn cách nào khác, hôm nào, hắn cũng quệt dầumỡ lên mặt cho lem nhem. Lem nhem đến nỗi nhiều lúc, hắn cũng chẳng nhận ra mình.Nhiều khi, có đến vài ngày, hắn cũng không thèm rửa mặt. Rửa rồi lại bôi thì thà cứ đểvậy còn hơn. Có lẽ do có cái tài ngụy trang nên hắn chưa bị lộ. Thế nên, ở quê vẫn chẳnghề có ai biết, hắn đang làm nghề gì ở Sài Gòn?Loanh quanh, lại tết. Mà tết này sẽ vô cùng đặc biệt, bởi hắn đã có quyết định… về quê. ***Chiếc xe tốc hành, sau khi “hành cấp tốc” hơn một ngày đêm cũng đã về tới đích. Hắnbước chân xuống đất, đầu gối run bần bật. Hơn một ngày đêm ngồi lì trên xe và chỉ đượcthả gân cốt một lúc trước những quán “cơm tù” đầy tệ nạn. Xong, lại tiếp tục bó gối trongcái xe chật cứng và cái mùi hăng hăng, nồng nồng đến là khó chịu…Rét, cái rét của dải đất miền Trung mà mấy năm nay hắn không được biết lại ùa tới. Hắnrụt cổ như con rùa rút đầu vào chiếc áo khoác màu da bò, chiếc áo mà hắn đã năn nỉ gầnnửa tháng mới mượn được của một gã lái xe ôm tốt bụng đậu bến ngay cạnh ngã tư chỗhắn, và phải thế chân toàn bộ thùng đồ nghề và cái máy bơm hơi cũ xỉn nữa đấy!Leo lên một chiếc xe ôm, hắn tiến dần về nơi chôn nhau cắt rốn của mình.Cả làng ngỡ ngàng nhìn hắn xúng xính trong chiếc áo khoác màu da bò. Lần này hắn về,ăn bận khá oách. Chỉ có cái nước da đen nhẻm và khuôn mặt lọ lem, hốc hác là không thểnào giấu được, mặc dù đã được cọ tẩy khá kỹ càng.Cho đến giờ này, cũng chẳng hề có ai biết, hắn làm nghề gì? Có hỏi th ...

Tài liệu được xem nhiều: