Danh mục

VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Chương 1

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 224.77 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Tác giả: Nghê Khuông Chương 1: Bên trong bình phong có chứa bảo vậtCâu chuyện bắt đầu từ một lá thư. Có rất nhiều người xa lạ thường xuyên gửi thư cho ta. Trên thế giới người có hứng thú với những chuyện quái dị và kỳ lạ ngày càng nhiều cho nên nội dung thư của họ gửi cho ta toàn là nói về những việc lạ mà họ gặp phải, ngay cả khoa học cũng không thể giải thích. Khi nhận đựơc thư, theo lệ ta tất nhiên sẽ hồi âm, có khi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Chương 1 VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Tác giả: Nghê Khuông Chương 1: Bên trong bình phong có chứa bảo vậtCâu chuyện bắt đầu từ một lá thư.Có rất nhiều người xa lạ thường xuyên gửi thư cho ta. Trên thế giới người có hứngthú với những chuyện quái dị và kỳ lạ ngày càng nhiều cho nên nội dung thư củahọ gửi cho ta toàn là nói về những việc lạ mà họ gặp phải, ngay cả khoa học cũngkhông thể giải thích.Khi nhận đựơc thư, theo lệ ta tất nhiên sẽ hồi âm, có khi ta còn mời họ đến đểcùng bàn luận. Thế gian quả thật có nhiều điều thú vị.Nhưng có một bức thư khi ta nhận đựơc và mở ra đọc thì nội dung chẳng có gì thúvị cả.Nội dung thư rất đơn giản, ta xin viết lại nguyên văn:Vệ Tư Lý tiên sinh, tổ tiên của tôi đã từng đến Trung Quốc và mang về hai mónđồ vật. Tôi là một người nông dân bình thường, cho nên hoàn toàn không am hiểugì về cổ vật Trung Quốc. Xin anh nói cho tôi biết hai món đồ đó l à gì, có giá trịhay không. Raul.Gửi kèm với bức thư là hai tấm ảnh trắng đen, thoạt nhìn vào ảnh, ta thấy được đólà hai miếng ngọc cổ, hình dáng giống như ngọc phù hoặc đại loại thế. Ta khôngbiết có phải hắn đang muốn giới thiệu đồ cổ và bán cho ta hay không nữa?Nhìn vào địa chỉ của hắn trên thư thì thấy ghi tại Đông Đức, gửi từ một địaphương nhỏ có tên là Burke. Hắn là người Đông Đức, điều này khiến cho ta lấylàm ngạc nhiên nên ta thuận tay viết thư trả lời hắn mặc dù trong thư hơn phân nửanội dung là vô nghĩa.Ta hồi âm rất đơn giản:Mr. Raul, chờ khi anh có cơ hội mang cổ vật Trung Quốc bay qua hàng ràoBerlin đến Trung Quốc thì tôi sẽ nói cho anh biết đó là thứ gì . Vệ Tư Lý.Sau khi gửi thư đi, ta cũng quên mất luôn chuyện này.Sau việc lá thư của Raul được khoảng bảy hay tám ngày gì đó, ta không nhớ rõlắm thì có một ông chủ của tiệm bán đồ cổ tới tìm ta. Lão chủ này họ Cổ, tên làNgọc Trân. Đàn ông mà lại mang một cái tên như vậy, lại họ Cổ nữa chứ nên talựa lời giễu cợt hắn. Bất cứ ai tới tiệm của hắn mua đồ cổ thì xem như là người đóthật bất hạnh. Tên Cổ Ngọc Trân này là một tên gian thương điển hình, bán đồ vớigiá mắc trên trời, còn cách làm người thì tục tằng không chịu nổi, cổ vật có tốt cỡnào đi nữa thì trong mắt của hắn nó chỉ là một tờ chi phiếu dày cộm mà thôiNgười như vậy vốn ta sẽ không lui tới với hắn nhưng hắn cũng có chút điểm tốt:đó là hết sức thân thiện, cho dù ngươi có mắng hắn thì hắn cũng vẫn luôn cười hìhì, không tức giận. Vẻ mặt của hắn khiến cho ngươi chán ghét, nhưng nhìn vào vẻmặt tươi cười của hắn thì cũng chả muốn làm gì hắn.Đương nhiên, nếu hắn chỉ có điều tốt này thì ta đã không hề lui tới với hắn rồi.Ngoài điều đó ra, Cổ Ngọc Trân còn là người có bản lĩnh hạng nhất và rất nổitiếng, đó chính là hắn đối với đồ cổ - đặc biệt là đồ cổ của Trung Quốc có năng lựcgiám định cực kỳ cao siêu.Theo lời của hắn kể thì bản lĩnh của hắn có được do từ nhỏ đã được tiếp xúc vớinhiều đồ cổ, hơn nữa còn do khả năng trời sinh mà thành. Năm hắn chín tuổi đãvào làm tại một tiệm đồ cổ ở miền bắc Trung Quốc. Do Cổ Ngọc Trân thông minhlanh lợi, vừa vào làm đã được ông chủ rất yêu thích cho nên hắn đựơc phép đi theoTriêu Phụng học việc, thời gian kéo dài đựơc năm năm.Cổ Ngọc Trân thường nói trong năm năm đó hắn đã thu thập rất nhiều kiến thứcvề các đồ cổ của Trung Quốc, so với hắn thì một người học đại học nghiên cứumười năm cũng không bằng.Đó là do vận khí của hắn tốt, tiệm Đại Triêu Phụng vốn chính là một tiệm đồ cổnổi tiếng ở Bắc Kinh và rất nổi tiếng trong giới giám định đồ cổ, và Cổ Ngọc Trânđã có dịp đi theo nghe đựơc những lời luận bàn rất có ích về cổ vật.Nghe không thì chưa đủ, còn chính mắt nhìn thấy cổ vật và dùng tay sờ qua thì khiđó mới là thật sự hiểu biết. Trong thời kỳ đầu dân quốc thành lập còn hỗn loạn,vốn là các bảo vật cất dấu trong hoàng cung và nội phủ của các đại thần có một sốlớn lọt ra ngoài, và các tiệm đồ cổ đã trở thành trạm trung chuyển của các món cổvật này. Mặc dù mang thân phận học việc thấp kém nhưng mỗi ngày đều có cơ hộitiếp xúc với các ông chủ lớn và được chiêm ngưỡng rất nhiều cổ vật.Năm năm sau đó, Cổ Ngọc Trân mới chỉ có mười bốn tuổi nhưng ánh mắt của hắnđã xuất thần nhập hóa, có thể nói trong t ương lai hắn có thể trở thành TriêuPhụng đời thứ ba của tiệm chuyên về giám định cổ vật. Tuy nhiên bởi vì tuổi hắncòn quá nhỏ cho nên không thể đảm nhiệm, nhưng về mặt kiến thức mà nói thì cóthừa.Triêu Phụng là một chức vụ hết sức cao của tiệm đồ cổ, và trong xã hội địa vịcũng không thấp. Hắn phụ việc cho ân s ư nên tích lũy được tri thức về cổ vật ngàycàng thêm phong phú. Khi ân sư của hắn sắp qua đời, trước lúc chết, liền nóihướng người chủ tiệm đồ cổ đề cử Cổ Ngọc Trân kế nhiệm chức vụ Tri êuPhụng. Tuy nhiên ông chủ nghĩ hắn tuổi còn quá nhỏ cho nên chỉ ngoài miệngđáp ứng và kết quả là không tuân thủ lời hứa.Lúc đó Cổ Ngọc Trân đã không còn là Cổ Ngọc Trân của lúc xưa nữa nên trongcơn giận dữ đã bỏ đi.Ông chủ tiệm không biết dùng người nên đã để mặc hắn đi. Nào ngờ một tiệm đồcổ quy mô khác ở Thiên Tân đã nghe được tin và lập tức mang lễ vật đến mời hắnvề làm quản lý.Khi đó, ở Bắc Kinh mặc dù cũng có giới kinh doanh cổ vật nhưng tại Bắc Kinhkhông thể công khai vì phải nể mặt mũi cho chính quyền, vì thế từ Bắc Kinh mọicổ vật đều chuyển đến Thiên Tân giao dịch. Do đó, hoạt động mua bán cổ vật ởThiên Tân đã vượt qua Bắc Kinh, hơn nữa mọi cổ vật đều là hàng hiếm có.Khi được mời về làm quản lý một tiệm đồ cổ thì địa vị xã hội của Cổ Ngọc Trânđã khác xưa, lui tới các thế gia giàu có như cơm bữa, cho dù bộ trưởng quốcphòng hay là quan ch ức cao cấp gì đi nữa thì ai ai cũng đều xem trọng tri thức cổvật của hắn.Điều hiếm thấy nhất là tri thức đa phương diện của Cổ Ngọc Trân đối với cổ vật,từ việc phân biệt những bức tự họa thật giả cho đến giám định đồ sứ, đồ ngọc, đồđồng, tất cả mọi môn đều chuyên nghiệp, tinh thông.Hắn còn giỏi giang ở một phương diện khác nữa đó là kinh doa ...

Tài liệu được xem nhiều: