Danh mục

VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Chương 4

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 153.61 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 9,000 VND Tải xuống file đầy đủ (18 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Tác giả: Nghê Khuông Chương 4: Kỳ tích của việc hồi phục tuổi thanh xuânTa nắm chặt nắm tay, chờ cho Cổ Ngọc Trân tiến gần đến thì bất kể ba bảy hai mươi mốt, trước hết mời hắn thường thức nắm tay của ta một chút rồi có chuyện gì nói sau, nhưng nắm tay vừa mới giương lên thì ta liền ngạc nhiên đến ngây người. Người đứng trước mặt ta là Cổ Ngọc Trân sao? Ta và hắn chia tay, thời gian bất quá chỉ hơn một tháng nhưng hắn bây giờ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Chương 4 VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Tác giả: Nghê Khuông Chương 4: Kỳ tích của việc hồi phục tuổi thanh xuânTa nắm chặt nắm tay, chờ cho Cổ Ngọc Trân tiến gần đến thì bất kể ba bảy haimươi mốt, trước hết mời hắn thường thức nắm tay của ta một chút rồi có chuyện gìnói sau, nhưng nắm tay vừa mới giương lên thì ta liền ngạc nhiên đến ngây người.Người đứng trước mặt ta là Cổ Ngọc Trân sao?Ta và hắn chia tay, thời gian bất quá chỉ hơn một tháng nhưng hắn bây giờ nhìn thìđã trẻ ra hơn rất nhìêu, bất luận nhìn thế nào thì cũng chẳng hề giống một ông giàbảy mươi tuổi.Trong lúc còn do dự thì Cổ Ngọc Trân nhìn thấy ta cao hứng đi tới: Anh đã đếnrồi, anh thật sự đã đến. Anh đến rồi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn”Ta bỏ tay xuống nhưng dùng ngôn ngữ cực kỳ tức giận hét lên: Ông làm vậy là cóý gì? Tại sao lại nói cho bọn chúng biết là tôi làm cho ông trẻ lại?”Mặt Cổ Ngọc Trân hiện ra vẻ hết sức xấu hổ, cúi người nói xin lỗi ta liên hồi.Hắn nói xin lỗi ta xong thì tiếp tục: Thật sự là vô cùng xin lỗi anh, nếu khôngphải tôi nói vậy thì không thể đem anh tới nơi này đựơc, mà nếu anh mà khôngđến thì tôi chết chắc, chỉ có anh mới có thể mang tôi thoát khỏi đây mà thôi”Nghe được hắn nói như vậy, ta vừa tức giận vừa buồn cười. Thật không ngờ CổNgọc Trân rơi vào trong tay của đặc vụ Đông Đức và người hắn nghĩ có thể cứuhắn chính là ta, vì vậy nên hắn mới nói dối với Hồ Sĩ!Ta trừng mắt nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn cả nửa câu cũng nói không ra.Cổ Ngọc mặt vẫn tràn đầy hy vọng, áp sát ta hỏi: Thế nào? Có phải anh sẽ ngaylập tức mang tôi ra khỏi đây không?”Ta vươn tay hơi dùng sức đẩy hắn ra, thân hình hắn lảo đảo rồi ngã luôn vào sofa.Ta thật muốn mắng chửi hắn nhưng đối với một tên ngu ngốc như vậy thì mắngchửi có tác dụng gì? Vừa muốn vừa không, thật là một cảm giác khó cảm thụ.Một hồi lâu sau ta mới đưa tay chỉ vào hắn, nói: Ông ….tôi thật tình chưa hề gặpqua ai ngu ngốc như ông”Cổ Ngọc Trân bị ta mắng, tay đưa lên đầu sờ sờ.Ta biết cho dù là bản thân ta muốn thoát khỏi sự khống chế của đặc vụ Đông Đứccũng đã là việc không dễ dàng, huống chi còn mang hắn theo. Tình hình trước mắtchỉ có thể bảo hắn nói ra hết sự thật, đây mới là biện pháp tốt nhất.Nên ta liền hỏi: Ông có biết đã gây họa rồi không?”Cổ Ngọc Trân mặt mày buồn xo: Tất cả đều là do cái tên Raul kia, nếu hắn khôngvượt qua hàng rào Berlin thì mọi chuyện sẽ không xảy ra rồi”Ta nói: Ông vì muốn có được hai miếng ngọc kia nên đã liều mình mạo hiểm,vậy có đáng không?Miệng của Cổ Ngọc Trân mở to nhưng không có phát ra lời.Ta nói tiếp: Hiện tại bọn chúng cứ khăng khăng nghĩ rằng ông có một phươngpháp kỳ diệu nào đó chống lại sự già yếu và khôi phục tuổi thanh xuân. Nếu ôngthật có biết loại phương pháp này thì ta khuyên ông hãy nói cho bọn chúng ngheđi”Lời nói này của ta đương nhiên vẫn còn mang tính châm chọc bởi vì ta căn bảnvốn không tin Cổ Ngọc Trân biết cái ph ương pháp chống lại sự già yếu và khôiphục thanh xuân kia.Ai ngờ ta vừa nói như vậy thì Cổ Ngọc Trân lại quơ tay liên hồi, vẻ mặt vô cùngkhẩn trương: Không thể được, không thể được”Trong khoảng thời gian ngắn ta chẳng biết nói cái gì cho tốt nữa. Cổ Ngọc Trânbặm môi, vẻ mặt kiên quyết: Tôi tuyệt sẽ không nói với bất cứ kẻ nào., hắnngừng lại một chút rồi lại tiếp: Nếu anh có thể đưa tôi thoát khỏi đây và giúp tôitìm được Raul để lấy đựơc hai miếng ngọc kia thì tôi sẽ nói cho anh biết”Ta ngớ người một chút, tiếp đó cười lạnh nói: Hình như ông thật sự có biếtphương pháp thanh xuân bất lão thì phải.Cổ Ngọc Trân liếc ta rồi hít sâu một hơi: Ôi, sao anh còn ngu hơn mấy tên đặc vụvậy?”Những lời này của hắn ta không biết là có ý gì, nhưng tiếp theo hắn đưa ngón taychỉ vào chính hắn thì ta liền hiểu được lời hắn nói là có ý gì.Ý hắn muốn nói là mọi biến hóa trên người hắn ngay cả đặc vụ Đông đức cũng đãphát hiện ra rồi, sao ta còn chưa tin?Trong giây phút đó, ta thật sự là cảm thấy rất mơ hồ.Thanh xuân bất lão (trẻ mãi không già), đây là chuyện không có khả năng! Nhưnglà Cổ Ngọc Trân trước mắt, một ông lão bảy mươi tuổi trong vòng thời gian mộtnăm đã trẻ lại như khoảng ba mươi tuổi, là một sự thật sống sờ sờ ra đó.Rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra đây?Dùng phương pháp tự hỏi đơn giản nhất mà hỏi thì đáp án duy nhất cho câu hỏichính là hắn đang nắm giữ trong tay phương pháp kháng suy lão và khôi phụcthanh xuân!Bụng ta chứa đầy nghi hoặc, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cổ Ngọc Trân nhưngmiệng không nói nên lời. Mặc dù ta biết rõ trung tá Hồ Sĩ nhất định đang ở mộtbên giám sát nhưng bởi vì sự nghi hoặc trong lòng ta thật sự quá nhiều, ta nhịnkhông được liền hỏi: Ý của ông là ông ….. ông có biết phương pháp trường xuânbất lão?Cổ Ngọc Trân gật gật đầu: Anh hãy nhìn kỹ tôi xem, nhìn kỹ vào, còn có chuyệngì có thể hoài nghi nữa?Hắn nói xong, đứng lên đi tới trước mặt ta, sau đó đưa tay dùng sức kéo da mặtcho ta xem: Anh xem đi ...

Tài liệu được xem nhiều: