VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Tác giả: Nghê Khuông Chương 5: Đáng giá dùng tính mạng trao đổiTa cùng Hồ Sĩ đi ra ngoài, vừa đi vừa đảo mắt đánh giá kiến trúc và hoàn cảnh xung quanh, nếu có thể biết rõ được hoàn cảnh nơi đây thì việc trốn chạy sẽ có lợi hơn nhiều lắm. Tuy nhiên Hồ Sĩ dường như có máy quét ý nghĩ nhìn thấu ý đồ của ta vậy, trên mặt vẫn giữ vẻ cười lạnh lùng nguyên thủy. Thấy hắn như thế, mặc dù vẻ bề ngoài của ta cố làm ra...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Chương 5 VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Tác giả: Nghê Khuông Chương 5: Đáng giá dùng tính mạng trao đổiTa cùng Hồ Sĩ đi ra ngoài, vừa đi vừa đảo mắt đánh giá kiến trúc và hoàn cảnhxung quanh, nếu có thể biết rõ được hoàn cảnh nơi đây thì việc trốn chạy sẽ có lợihơn nhiều lắm.Tuy nhiên Hồ Sĩ dường như có máy quét ý nghĩ nhìn thấu ý đồ của ta vậy, trênmặt vẫn giữ vẻ cười lạnh lùng nguyên thủy. Thấy hắn như thế, mặc dù vẻ bề ngoàicủa ta cố làm ra vẻ như không có chuyện gì nhưng trong lòng thì lại nhịn khôngđược âm thầm mắng chửi hắn.Những vật kiến trúc được làm nên nơi đây đều là vì sự phòng vệ mà thiết kế, ngaykhi ta vừa bứơc ra khỏi cửa phòng thì nhìn quanh nhưng cũng không biết là đang ởtầng nào nữa. Cái ta nhìn thấy chỉ là một cái hành lang hình chữ Thập, bộ phận ởtrung tâm là một cái không gian hình tròn. Có một căn phòng bằng thủy tinh, bêntrong có chứa rất nhiều màn hình cùng thiết bị, vừa nhìn đã đóan ra là chúng đựơcdùng cho việc giám sát theo dõi. Trong phòng có cả thảy sáu người, hai ngườiđang phụ trách theo dõi màn hình về tình hình nơi này, còn bốn người khác thìđang ngồi ở một bên, trước mặt của bọn họ là một loại vũ khí rất hiếm thấy.Đó là thiết bị phóng hỏa tiễn loại nhỏ, mục tiêu của nó là nhắm ngay vào cái hànhlang chữ Thập. Trong hành lang, ngoại trừ có rất nhiều người canh gác ra, trêntường đều có bố trí các họng súng lộ ra ngoài, xoay tròn liên tục.Ta đoán những họng súng trên tường kia chắc chắn là do người ngồi trong cănphòng thủy tinh kia điều khiển.Ở phía cuối của hành lang chữ Thập có một cánh cửa rất dày làm bằng thép.Không đề cập đến việc mở cửa khó khăn, trên thật tế thì ngay cả một con ruồicũng sẽ không có cơ hội nào để bay đến trước cửa mà không bị phát giác, và càngkhông có cơ hội nào để có thể thoát được những nòng súng và đám thủ vệ kia.Khó trách tại sao Hồ Sĩ lại tự tin và bình tĩnh như vậy. Ở chỗ này đích thật làkhông thể trốn thoát.Tuy nhiên Hồ Sĩ thật sự là cười quá sớm rồi, hắn không hề nghĩ đến biện pháp đơngiản nhất để rời đi nơi này, đó chính là có hắn đi cùng, và lúc này thật sự hắn đangđi cùng ta!Khi Hồ Sĩ đi qua, toàn bộ thủ vệ đều hành lễ với hắn. Nhìn bộ dáng của hắn thì tabiết tên này có dục vọng đối với quyền lực hết sức mãnh liệt, xem ra lời dụ dỗbằng cái ghế Nguyên soái quả là rất đúng đắn.Hai người chúng ta vẫn đi về căn ph òng thủy tinh nằm ở trung tâm. Khi đi tới nơiđó thì liền nhìn thấy được có bốn cái thang máy cửa đang đóng chặt. Hồ Sĩ nhấctay lên ra hiệu cho người bên trong căn phòng thủy tinh, tiếp đó một cánh cửathang máy mở ra.Bước vào thang máy, ta phát hiện ra thang máy ở đây không giống với thang máythông thường trong các tòa nhà lớn khác, nó không có bảng điện tử bấm số hay bấtcứ gì khác, trống trơn. Cửa thang máy đóng lại rồi chạy thẳng một mạch, sau đódừng lại, cửa mở ra, ta nhìn thấy có một chiếc xe đang đậu chờ sẵn trước cửathang máy. Hồ Sĩ hướng ta ra hiệu mời ta lên xe.Chiếc xe đang đậu kia là một một chiếc xe chở hàng cỡ trung. Cửa xe rất dày vànặng, không gian trong xe không lớn bởi vì bốn bức tuờng bên trong xe được làmhết sức dày, thoạt nhìn thì trông rất giống thùng xe đông lạnh.Ta thầm nén cơn tức: Các ông không có chiếc xe nào dễ coi hơn một chút sao?Hồ Sĩ lạnh lùng trả lời: Chiếc xe này thích hợp với anh nhất đóTa cũng không lên tiếng nữa, dù sao mục đích của ta là gặp được Raul, mọichuyện sau đó có thể chậm rãi mà tính tiếp.Ta bước vào trong xe. Bên trong chỉ có duy nhất một chiếc ghế da, ta ngồi xuống,cửa xe lập tức đóng lại. Trong xe có một bóng đèn và hiển nhiên đó cũng là mộtthiết bị giám sát.Hồ Sĩ không có đi cùng xe với ta, khi xe chạy tới trước ngục giam thì cửa xe mởra, ta nhìn thấy được những đồng chí hoan nghênh đang đứng đó, trong đó cóhơn một trăm tên lính cai ngục và hơn một trăm tên quan chức.Ta xuống xe, Hồ Sĩ liền hỏi: Anh muốn gặp Raul ở đâu?Ta lập tức trả lời: Trong văn phòng của giám ngục trưởng.Hồ Sĩ dùng mắt trừng ta một cái, sau đó gật đầu rồi hắn lại cùng ta đi vào ngụcgiam, có hai tên lính đang chỉ huy thủ vệ phân tán ra để lấy đường đi.Văn phòng của giám ngục trưởng rất u ám và đơn sơ. Trong khỏang vài phút takhông có cách nào để xác định Hồ Sĩ có gắn thiết bị nghe lén tại đây hay khôngnữa? Ta đứng chờ trong phòng được một chút thì cửa mở ra, hai tên lính cai ngụcáp gỉai một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, mày rậm mắt to đi đến.Ta phất tay ý bảo hai tên cai ngục lui ra ngoài, bọn họ liền lui ra và đóng cửa lại.Ta thầm đánh giá tên thanh niên này, hắn xem ra là người rất đơn giản, mặt màyđang sầu não. Ta nghĩ thầm chỉ bởi vì một phong thư đùa giỡn của ta mà hắn thậtsự muốn vượt qua hàng rào Berlin thật, và bây giờ phải ở trong ngục chịu khổ,trong lòng có chút hối hận.Raul hiển nhiên không biết ta là ai, hắn dùng một ánh mắt hết sức nghi hoặc nh ìnvà đánh giá ta. Ta thở dài một tiếng: Raul, tên tôi là Vệ Tư Lý, tôi chính là ngừơimà anh đã gửi thư đến hỏi việc đóRaul chớp chớp mắt, ta lại nói: Trong lá thư đó anh có gửi kèm theo hai tấm hìnhcủa hai vật bằng ngọc và nói là ông nội của anh mang về từ Trung QuốcRaul cuống quít gật đầu: Có thể khiến cho anh từ xa xôi tới đây thì nhất định haimón đồ đó rất là quý giá?Ta thật nghĩ không ra hắn sẽ mở miệng nói với ta như vậy. Thật ra ta cũng khôngbiết chúng là thứ gì, nhưng nếu Cổ Ngọc Trân đã nhận biết chúng và nóng lòngmuốn có chúng như vậy thì chúng nhất định phải là một báu vật hiếm có, cho nênta gật đầu: Đúng vậy, rất quý giá.Mặt của Raul hiện lên vẻ hưng phấn, ta nhịn không đ ược nói tiếp: Kỳ thật điềuquan trọng bây giờ là sự tự do của anh, tiền bạc đối với anh lúc này là không có ýnghĩaRaul hít sâu một hơi: Đúng, đúng, nếu tôi có thể vượt qua hàng rào kia thì còn gìbằngTa nói: Tôi có thể giúp anh có được tự do và cũng có thể cho anh một số tiềntương đương giá trị của hai món đồ anh có. Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết haimiếng ...