VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Tác giả: Nghê Khuông Chương 6: Một phần tiên thư, chín viên đạn dượcNgàn vạn lần đừng tưởng rằng chuyện này chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết võ hiệp, trên thực tế thì khí công là một phương pháp cường thân kiện thể tồn tại thật sự. Lúc này ta đã quan sát Cổ Ngọc Trân hơn nửa tiếng. Đột nhiên hắn chậm rãi thở ra một hơi, dung nhan trên mặt dường như có thay đổi, chẳng hề còn một chút nếp nhăn nào. Đây thật sự là một hiện tượng quá...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Chương 6 VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Tác giả: Nghê Khuông Chương 6: Một phần tiên thư, chín viên đạn dượcNgàn vạn lần đừng tưởng rằng chuyện này chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết võhiệp, trên thực tế thì khí công là một phương pháp cường thân kiện thể tồn tại thậtsự.Lúc này ta đã quan sát Cổ Ngọc Trân hơn nửa tiếng. Đột nhiên hắn chậm rãi thở ramột hơi, dung nhan trên mặt dường như có thay đổi, chẳng hề còn một chút nếpnhăn nào.Đây thật sự là một hiện tượng quá quái dị. Ta vẫn biết khí công có thể khiến cholực lượng tiềm tàng trong cơ thể người phát ra, có thể trong một khắc phát ra mộtsức mạnh mạnh mẽ, cái này trong võ học gọi là Nội công. Ta cũng biết khí côngcó thể làm cho sức khỏe con người tăng tiến, khiến cho vẻ bề ngoài nhìn trẻ hơn sovới tuổi thật nhưng cho tới bây giờ ta không hề biết khí công lại có thể khiến chocon người phản lão hoàn đồng.Quá trình thở ra của Cổ Ngọc Trân duy trì khoảng chừng hơn chục phút, sau đómiệng hắn mới phát ra một tiếng hắc rồi chậm rãi mở mắt ra.Hắn nhìn thấy ta, trên mặt liền hiện ra vẻ giật mình, ta nói: Tôi cũng có luyện khícông nhưng xem ra công lực không thâm hậu bằng ông”Vẻ mặt của Cổ Ngọc Trân có chút ngượng ngùng: Khí công gì chứ, chỉ là nhắmmắt tĩnh tọa một chút mà thôi”Trong lòng ta thầm mắng hắn một tiếng, thật muốn đem lão hồ ly này quẳng trở lạiĐông Berlin để bọn đặc vụ xử hắn cho rồi!Với hai văn kiện chứng minh thân phận của Hồ Sĩ đưa thì việc rời khỏi ĐôngBerlin dễ dàng hơn rất nhiều. Khi đến được Tây Berlin thì trời đã vào đêm, sau đóchúng ta đợi máy bay để đi tới Thụy Sĩ. Trong phi tr ường, Cổ Ngọc Trân cứ mộtmực than vắng thở dài, ta thật không rõ tại sao người như hắn vậy lại có thể đemkhí công luyện tới đỉnh cao như thế?Điều mà làm ta càng cảm thấy ngạc nhiên chính là lời hắn than thở, không phải làvì những tổn thất tại Đông Đức cũng không phải là những chuyện khác, hắn chỉluôn miệng than vắng thở dài về việc không gặp được Raul và lấy được hai miếngngọc thôi.Ta vẫn kiên nhẫn không nói cho hắn biết hai miếng ngọc kia đang ở trên người củata, chỉ dùng mắt thưởng thức vẻ mặt như chó nhà có tang của hắn. Khi nhắc tớiviệc trả số tiền kia cho Hồ Sĩ thì hắn rất sảng khoái hứa hẹn, khi nào nhận đượcthông báo thì hắn sẽ chi trả liền.Ta cũng nhân lúc chờ đợi gọi điện thoại cho Bạch Tố, nói cho nàng biết ta đã antoàn và sẽ nhanh chóng trở về Trung Quốc. Ta hỏi nàng có lo lắng cho ta haykhông thì câu trả lời của nàng làm ta rất tự hào: Cho tới bây giờ em chưa hề lolắng cho anh vì em biết anh có thể ứng phó được trong mọi hòan cảnh”Cổ Ngọc Trân cũng có chi nhánh tại Thụy Sĩ, hơn nữa trong giới cổ vật thì hắn rấtcó quyền uy. Hắn cũng có một căn nhà riêng tại đây và mời ta đến nghỉ ngơi.Đến nhà của hắn, trong bữa cơm tối, Cổ Ngọc Trân ngồi đối diện với ta, nói: Tôimuốn nhờ anh trở lại Đông Berlin lần nữa, giá cả bao nhi êu anh cứ nóiTa lắc đầu: Cái tôi cần không phải l à tiền, tôi chỉ muốn ông nói cho tôi biết haimiếng ngọc bình thường kia có tác dụng ra sao thôi?”Cổ Ngọc Trân nuốt n ước bọt một cái, trên mặt hiện ra vẻ chần chừ không thôi. Tacười lạnh một tiếng: Ông muốn có chúng, thậm chí có thể dùng tính mạng để đổilấy chúng, vậy thì điều kiện tôi cũng quá đơn giản rồi, tại sao ông lại cứ do dựkhông chịu nói chứ?”Cổ Ngọc Trân thở dài một tiếng, không trả lời. Ta nói tiếp: Ông sợ nói ra rồi tôisẽ tranh đoạt lợi ích với ông chứ gì?”Đây là sự phán đoán chính xác nhất, trừ điều này ra thì không có khả năng hay lýdo nào khác nữa. Quả nhiên, mặt của Cổ Ngọc Trân hiện lên vẻ xấu hổ, gật đầu.Ta vừa tức giận, vừa buồn cười: Được, tôi cam đoan với ông, bất luận chúng nótrị giá bao nhiêu tiền thì tôi cũng không lấy một đồng xu nào cả”Cổ Ngọc Trân vẫn đang nhíu mày, qua một hồi lâu hắn mới nói: Chờ anh …. đemchúng….. tới cho tôi thì tôi… nhất định sẽ nói cho anh biết tất cả”Ta thật sự là mất hết kiên nhẫn, lấy hai miếng ngọc trong người ra giơ lên trướcmặt hắn, nói: Ông xem đây là cái gì?”Cổ Ngọc Trân nhìn thấy đột nhiên hét to một tiếng rồi vung tay muốn cướp đoạt,ta lập tức co tay lại nhưng hắn lại liều mạng phóng vồ tới. Thấy thế ta liền xuấtmột quyền đấm vào bụng hắn, không cho hắn vồ trúng ta.Một quyền này ta ra tay cũng hơi nặng, khi bị đánh trúng Cổ Ngọc Trân ngã vềphía sau, ta đi đến ngồi xuống sofa. Lúc này ta mới chợt thầm kêu “không hay” vìra quyền quá nặng, chỉ sợ Cổ Ngọc Trân chịu không nổi và sẽ bị thương.Ta đang có ý nghĩ muốn tới đỡ hắn đứng lên nhưng không ngờ hắn chẳng hề bị gìcả, thân người nhảy dựng lên, miệng lại phát ra tiếng hét đáng sợ, tiếp đó lạiphóng vồ tới ta. Ta đảo thân tránh né, sau đó quát lớn: Cổ Ngọc Trân, ông muốnăn cướp hả, không có cửa đâu”. Ta mặc dù nói như vậy nhưng là nhìn thấy hắnđiên cuồng như một con báo đói đã lâu ngày, toàn thân sức lực tràn trề, nghĩ lại lờinói của bản thân cũng không có chuyện gì nắm chắc lắm.Khí thế cùng vẻ mặt của Cổ ...