VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Tác giả: Nghê Khuông Chương 7: Tiềm năng của cơ thể con người vô cùng vô tậnTrong lòng ta cũng không có nảy ra ý niệm hâm mộ hay đố kỵ gì, thành thật mà nói thì việc từ con người biến thành thần tiên cho dù chân thật cỡ nào đi nữa thì cũng không thể nằm trong phạm vi tiếp nhận của ta đựơc. Ta lúc này nghĩ đến chỉ là sự biến hóa của Cổ Ngọc Trân, thật chẳng biết sau này hắn sẽ biến hóa thành cái dạng gì nữa? Cho...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Chương 7 VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Tác giả: Nghê Khuông Chương 7: Tiềm năng của cơ thể con người vô cùng vô tậnTrong lòng ta cũng không có nảy ra ý niệm hâm mộ hay đố kỵ gì, thành thật mànói thì việc từ con người biến thành thần tiên cho dù chân thật cỡ nào đi nữa thìcũng không thể nằm trong phạm vi tiếp nhận của ta đựơc. Ta lúc này nghĩ đến chỉlà sự biến hóa của Cổ Ngọc Trân, thật chẳng biết sau này hắn sẽ biến hóa thành cáidạng gì nữa? Cho nên ta cũng thật sự hy vọng hắn có thể tham ngộ được huyền cơtrong hai miếng ngọc kia nhanh một chút.Bàn tay Cổ Ngọc Trân nắm chặt hai miếng ngọc giản, ta nhìn hắn liền biết tronglòng hắn đang hy vọng ta biến mất ngay lập tức, dù sao đi nữa thì hắn cũng đã đápứng là sẽ đến tìm ta nên ta nói: Ông muốn đế Hồ Sĩ dễ dàng tìm được ông hả, nếumà chết thì chuyện gì cũng hết đấy”Cổ Ngọc Trân giật mình a một tiếng: Hắn muốn tìm tôi chỉ sợ cũng sẽ không dễdàng đâu, tôi nghĩ chỉ cần tôi đưa chi phiếu cho anh thì hắn sẽ đến tìm anh thôi”Ta đáp: Vậy cũng đựơc.Cổ Ngọc Trân cất hai miếng ngọc vào trong người, sau đó lấy ra xấp chi phiếu. Tavẫn còn cảm giác tức cười, nhìn hắn muốn cười to, chuyện này cũng không thểtrách ta, hãy nghĩ mà xem: “thần tiên viết chi phiếu”, thật chẳng biết đây là loại“tổ hợp” gì nữa?Cổ Ngọc Trân nhìn ta: Anh có cần ….Ta lắc đầu nói: Không cần, chờ khi ông trở thành tiên thì hãy đến dạy tôi cáchbiến đá thành vàng là được, à còn Raul nữa, ông hãy bồi thường cho hắn một chútđiCổ Ngọc Trân lại trừng ta liếc mắt một cái, sau đó viết rồi xé tờ chi phiếu đưa chota. Ta đưa tay lấy và muốn nói thêm một số chuyện nữa nhưng thật sự lại khôngbiết nên nói chuyện gì, sau đó ta liền vẫy tay tạm biệt hắn.Ta cũng chẳng tưởng tượng ra nổi hắn có thể ngộ ra được huyền cơ gì từ haimiếng ngọc đó. Toàn bộ sự việc quá kỳ quái, dường như là đưa người ta trở lạiquá khứ ba ngàn năm trước vậy, tuy nhiên cho dù là ba ngàn năm trước thì loại“Tiên ngộ này cũng quả là quái dị.Ta cũng không ở tại Thụy Sĩ lâu, liền đáp máy bay lên đường về nhà. Khi tới nơi,ta đem tất cả mọi việc đã trải qua kể lại cho Bạch Tố nghe. Bạch Tố nói: Bắt đầutừ ngày hôm qua có một người Đức gọi điện thoại tìm anh, em đoán hắn chính làHồ SĩNàng vừa nói xong thì chuông điện thọai reo lên, ta nhấc ống nghe thì quả nhiênđó là Hồ Sĩ, hắn vừa nghe được tiếng của ta thì hỏi liền: Sao rồi?Ta đáp: Tiền đang ở chỗ tôi, khi rảnh ông ghé lấy”Hồ Sĩ nói: Trong vòng năm phút nữa tôi đếnTa gác điện thoại rồi nói với Bạch Tố: Tên Hồ Sĩ này là người hết sức tinh minhđấy. À, đối với mọi biến hóa phát sinh trên người của Cổ Ngọc Trân, em nghĩsao?”Bạch Tố trầm ngâm không nói, xem ra n àng giống như là đang đợi gì đó. Chỉtrong chốc lát, chuông cửa reo lên, lão Thái dẫn Hồ Sĩ vào. Đợi hắn ngồi xuống taliền đem chi phiếu giao cho hắn. Lúc này Bạch Tố mới nói: Chuyện em nghĩcũng gần giống với Trung tá Hồ Sĩ đây…Hồ Sĩ liền lên tiếng: Không cần gọi quân hàm đâu, cô gọi tôi là Hồ Sĩ được rồi”Bạch Tố mỉm cười: Chuyện em nghĩ cũng giống với Hồ Sĩ tiên sinh đây, nếu CổNgọc Trân chưa từng dùng qua thuốc kháng suy lão thì hắn tuyệt đối sẽ không trởnên trẻ như hiện tạiHồ Sĩ giật mình, kinh ngạc nhìn Bạch Tố.Ta liền nói: Kết luận này của em dường như….Bạch Tố quơ tay ra hiệu bảo ta đừng lên tiếng, nàng nói tiếp: Phân tích sự việcnày có thể có hai hướng trái ngựơc nhau, một là nếu hắn đã sử dụng qua thuốckháng suy lão và tác dụng của thuốc đã làm cho hắn trẻ lại, ngược lại mà nóithì…Ta liền lớn tiếng: Tố, em nghĩ rằng anh không biết cái suy luận phản biện ấysao?”Bạch Tố nói: Nếu anh cũng biết vậy thì tại sao lại vẫn còn hoài nghi hắn đã từngsử dụng qua thuốc kháng suy lão hả?”Ta vừa nghĩ tới lại nhịn không được muốn bật cười: Câu chuyện của hắn kể, emcó tin không?”Hồ Sĩ khẩn trương đứng lên hỏi: Là chuyện gì?Chuyện này muốn đem kể lại cho Hồ Sĩ thì quả là hết sức khó khăn và dài dòng, tacòn chưa biết phải bắt đầu nói từ đâu và thế nào thì Bạch Tố đã dùng tiếng mẹ đẻcủa Hồ Sĩ giải thích cho hắn.Hồ Sĩ nghe xong a một tiếng: Trung Quốc vốn tràn ngập thần bí mà, ngườiTrung Quốc cổ đại có phương thuốc bí mật chống lại sự già yếu thì cũng không cógì lạTa cười lạnh một tiếng: Không chỉ nhiêu đó thôi đâu, hắn còn có thể tiến thêmmột bước nữa là trở thành thần tiên đó, ông biết không, là thần tiên? Người TrungQuốc đối với chuyện thần tiên giải thích không giống phương tây các ông đâu”Hồ Sĩ trừng mắt nhìn ta, rồi lập tức hỏi lại: Không giống thế nào?Ta nói: Người Trung Quốc xem thần tiên là những người có khả năng siêu thoátsinh tử, biến ảo khó lường, pháp lực khôn cùng, hô phong hoán vũ, biến đá thànhvàng, phi thlên độn địa, du hí nhân gian, có lúc là thần tiên tham gia yến hội củaTây Vương Mẫu, có lúc lại là trở thành một tên ăn mày nằm trên đường, trừng áctưởng thiện.Hồ Sĩ liền nói: “Thần tiên vốn là như thế mà”Ta trừng mắt, nói: Bộ ông cho rằng thật có một loại “sinh vật” nh ư vậy sao?”Hồ Sĩ cũng trừng mắt nhìn lại ta: Vấn đề này có liên quan đến vấn đề mà chúngta đang đem ra thảo luận đấy, chúng ta đang thảo luận về vấn đề nguyên tố khángsuy lão có tồn tại hay không? Và nó có đựơc sử dụng trên người của Cổ NgọcTrân hay không? Đúng chứ?Ta nói: Nếu như tin tưởng bộ phận đầu tiên của câu chuyện mà Cổ Ngọc Trân đãkể thì sẽ phải tin tưởng luôn tiếp bộ phận thứ hai của câu chuyện thôiBạch Tố nói: Trung Quốc cổ đại có rất nhiều câu chuyện ghi lại về thần ti ên, nhấtlà chuyện con người biến thành thần tiên được ghi lại rất nhiều nh ư trong “Thầntiên truyện”, “Liệt tiên truyện”... rất nổi tiếng, bất quá hình như trước thời HánĐường thì người thành tiên tương đối nhiều nhưng sau hai thời đại đó thì lại rất ít,kỳ lạ”Ta hừ một tiếng: Và bây giờ ở thế kỷ hai mươi này lại xuất hiện một Cổ NgọcTrân có thể biến thành tiênBạch Tố mỉm cười nói: Cổ Ngọc Trân là một trường hợp đặc biệt bởi vì hắn cóđược một quyển ...