Danh mục

VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Chương 8

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 141.76 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 18,000 VND Tải xuống file đầy đủ (17 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Tác giả: Nghê Khuông Chương 8: tìm kiếm quyển bí kíp thứ BaDo ta không ngừng miên man suy nghĩ cho nên việc mở cửa cũng lâu lắc, Cổ Ngọc Trân nói: "Anh làm gì vậy, vụng về quá đấy” Ta không thể làm gì khác hơn là đáp: "Thật xin lỗi, tôi già rồi." Khi mở được cửa, ta để hắn vào trước rồi bước theo, không đợi hắn ngồi xuống, ta liền lên tiếng: "Mau, hãy mau nói cho tôi biết thời gian vừa qua xảy ra chuyện gì, hãy mau kể từ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Chương 8 VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT Tác giả: Nghê Khuông Chương 8: tìm kiếm quyển bí kíp thứ BaDo ta không ngừng miên man suy nghĩ cho nên việc mở cửa cũng lâu lắc, CổNgọc Trân nói: Anh làm gì vậy, vụng về quá đấy”Ta không thể làm gì khác hơn là đáp: Thật xin lỗi, tôi già rồi.Khi mở được cửa, ta để hắn vào trước rồi bước theo, không đợi hắn ngồi xuống, taliền lên tiếng: Mau, hãy mau nói cho tôi biết thời gian vừa qua xảy ra chuyện gì,hãy mau kể từ đầu tới đuôi cho tôi nghe, à không, nói đơn giản những phần trọngyếu thôi, ôi, thôi vậy, hãy nói về hai miếng ngọc trước vậy…Cổ Ngọc Trân đảo mắt nhìn ta, vẻ mặt vẫn giống như trước kia, hắn nói: Nếu anhmà không dừng lại thì sao tôi kể được”Ta vội đáp: Được, được, tôi không nói nữa, ông kể điCổ Ngọc Trân hít sâu một hơi rồi thở dài một hơi. Ta cũng là lần đầu tiên thấyđược một người thanh niên tỏ ra cái kiểu cách già dặn đó, tiếng thở dài của hắnxen lẫn tang thương, do đó ta dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn chằm chằmvào hắn.Cổ Ngọc Trân tránh ánh mắt của ta, rồi nói: Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi hiệnkhông có cách nào xuất hiện trước những người thân quen, anh có biết không?Bây giờ thân phận của tôi l à cháu chắt của Cổ Ngọc Trân. Tôi đã dùng tiền làm hộchiếu và thân phận giả, và trong việc xử lý tài chính thì dùng thân phận Cổ NgọcTrân ủy quyền cho cháu của ông ta. Mọi chuyện bây giờ như vậy đấy, anh nghĩ cóphiền toái không?.Một chút cảm thông ta cũng không có sau khi nghe đ ược hắn than thở. Phiền toáicủa hắn không phải tự hắn mua sao,trách ai được?Ta nói lớn: Đó chỉ là việc nhỏ, Cổ Ngọc Trân, ông đã đột phá quy luật già yếucủa loài người, mau nói cho tôi biết, có phải là ông đã trường sinh bất tử rồikhông? Ông…..bây giờ đã…. là thần tiên rồi phải không?Lời lúc này ta hỏi hắn, tuyệt đối không có một chút ý tứ châm chọc nào, ta bây giờxem hắn là một người vĩ đại nhất trong thế giới loài người, thần thái ta rất là cungkính. Chỉ sợ là bất cứ ai rơi vào trường hợp của ta cũng như thế cả. Hãy nghĩ lạixem, hắn từ một ông già bảy mươi tuổi biến thành một người thanh niên hai mươituổi thì sẽ hiểu ngay.Mọi chuyện phát sinh trên người của hắn đã làm cho quy luật của tính mạng loàingười đảo lộn hết rồi.Cổ Ngọc Trân lại thở dài một hơi, nhìn hắn tràn ngập phiền não. Hắn nhìn ta mộtchút, muốn nói chuyện gì đó nhưng lại không thốt ra khỏi miệng. Ta cố kiên nhẫnchờ hắn mở miệng, đợi một hồi lâu, hắn mới nói: Tôi bây giờ chưa phải là thầntiên”Ta a một tiếng, có chút thất vọng. Nếu Cổ Ngọc Trân là thần tiên thì ta cũng chảcó chỗ gì tốt nhưng hãy nghĩ xem, ta đã từng được gặp qua một người thần tiên,hơn nữa quá trình thành tiên của hắn nói ra cũng có phần tham gia của ta, đây l àmột chuyện kích thích cỡ nào, vì vậy ta có hơi thất vọng cũng phải. Ta liền hỏi:Có phải là ông vẫn chưa tìm ra huyền cơ trong hai miếng ngọc đó?”Cổ Ngọc Trân lắc đầu.Ta hỏi tới: Có phải là chẳng hề có quyển hạ của Ngọc Chân Tiên?Cổ Ngọc Trân lại thở dài một hơi. Ta nhìn hắn vừa nghi hoặc, vừa hơi tức tối.Chẳng biết đạt tới mức vậy rồi mà hắn còn chưa đủ thỏa mãn hay sao? Đối vớimột ông lão nhà giàu bình thường mà nói thì chỉ cần có thể duy trì sự khỏe mạnh,không hề già yếu, thì thật không biết bọn họ sẽ phải trả giá bao nhiêu nữa.Ta lại hỏi: Ông tìm tôi có chuyện gì?”Cổ Ngọc Trân đột nhiên cười lớn, sau đó nói: Tôi cười vận khí của tôi vì tôi biếtrõ với vận khí của mình sẽ không có khả năng đạt tới tình trạng bây giờ, tuy nhiênvận khí của tôi cũng không tồi như tôi đã tưởngTa ngẩn người, trong khoảng thời gian ngắn ta thật chẳng biết nói như thế có ý gìnữa?Cổ Ngọc Trân sờ sờ đầu: Ở chỗ anh, tôi đã gặp may mắn hai lần, anh nhớkhông?”Ta uh một tiếng, nói: Lần đầu tiên ông có được tấm bình phong. Lần thứ haiông có được hai miếng ngọc giản”Cổ Ngọc Trân đáp: Đúng vậy.Ta vừa bực mình vừa buồn cười: Vậy thì bây giờ ông lại muốn có gì?”Cổ Ngọc Trân muốn nói gì đó nhưng hắn lại chẳng thốt nên lời, chỉ là nhíu màynhìn khắp nhà của ta. Ta lại hỏi: Ông đã hiểu được huyền cơ và đã lấy đượcquyển hạ của Ngọc Chân Tiên?”Cổ Ngọc Trân khổ cười khổ một chút: Quyển trung mà thôi.Ta ngây người một chút rồi cười to: Quyển trung, vậy ông bây giờ có phải làmuốn tiếp tục tìm kiếm quyển hạ?Cổ Ngọc Trân gật đầu, nói: Đúng vậy, nếu tìm không được quyển hạ thì tôikhông thể thành tiên đựơcTa vẫn còn đang cười, đây là một chuyện rất khó mà giải thích. Thật sự thì câuchuyện cũng không phải buồn cười gì nhưng lại không cách nào khiến cho kẻnghe không cười được. Đầu tiên Cổ Ngọc Trân lấy được quyển thượng bí kíp, sauđó nghĩ rằng nếu có quyển hạ nữa thì hắn có thể thành tiên. Hắn hao tổn tâm cơ,thật không ngờ lại xuất hiện thêm một quyển trung của bí kíp, và bây giờ lại muốntìm quyển hạ!Ta cười một hồi lâu, nhìn thấy vẻ mặt của Cổ Ngọc Trân nh ư để tang mới dừngcười, nói: Trong quyển trung của bí kíp ông có được chỗ tốt gì? ...

Tài liệu được xem nhiều: