Danh mục

Về Với mẹ

Số trang: 23      Loại file: pdf      Dung lượng: 195.47 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 17,000 VND Tải xuống file đầy đủ (23 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chiếc tàu vừa qua khỏi hầm Trạm Hành, khói than ùn vào trong toa nghẹt thở. Người con gái mặc áo len xanh, tóc bồng lên, đưa khăn tay bịt mũi, đôi mắt nhắm nghiền tưởng chừng con tàu không bao giờ ra khỏi hầm núi. Trong toa chỉ có bảy người, ông công chức già bận cặp đồ lớn luộm thuộm mua ở chợ trời, sát bên cô gái áo len xám.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Về Với mẹ Về Với mẹChiếc tàu vừa qua khỏi hầm Trạm Hành, khói than ùn vào trong toa nghẹt thở. Người congái mặc áo len xanh, tóc bồng lên, đưa khăn tay bịt mũi, đôi mắt nhắm nghiền tưởngchừng con tàu không bao giờ ra khỏi hầm núi. Trong toa chỉ có bảy người, ông công chứcgià bận cặp đồ lớn luộm thuộm mua ở chợ trời, sát bên cô gái áo len xám. Một bà bán lêghim thu mình trong góc với hai thúng sú và xà lách, hai anh lính nước da rám đen đangđứng tựa cửa nhìn núi buổi chiều. Bên cạnh tôi còn một cô gái mà mọi người đều nhưmuốn tránh xa, thoạt nhìn ai cũng có cùng một ý nghĩ nàng ở đâu và làm việc gì. Nàngkhông ngồi trên băng như mọi người mà ngồi trên bao bột bắp, ngay khung cửa. Tócnàng vàng hoe, uốn quăn tít, che khuôn mặt nước da bánh mật, phấn rửa màu. Đôi mắttrắng dã quá lớn với khuôn mặt, con ngươi nhỏ làm cho đôi mắt thất thần, lúc nào cũngngơ ngác như kẻ tìm đường chạy trốn. Phấn son lòe loẹt, quê kệch làm cho mấy ngườitrong toa nhìn bĩu môi. Chiếc quần chẽn bó chặt cặp đùi lẳn, đôi mông no tròn; nàng nhưcon lật đật lúc nào cũng có thể quay lốc dễ dàng.Sáng mai đã đưa ông táo về trời, còn 8 ngày nữa là đến Tết . Cách đây một giờ tôi còn ởga Đalat, thành phố về chiều sương xuống thấp, buồn thê thiết quá. Hơn một năm nay nhàga vắng khách, con tàu luôn luôn uể oải kéo lê lếch trên đường sắt răng cưa với vài hànhkhách nghèo nàn. Con tàu phì phò thở, răng nghiến trèo trẹo như ông già tự dày vò trongcô đơn. Chỉ cần một tiếng nổ , tàu có thể bị hất tung bất cứ lúc nào, đầu máy vô tri dòdẫm, khách hàng thờ ơ từ giã ga không lưu luyến. Mấy ngôi quán vây quanh ga khôngcòn nữa, ông bán vé mệt mỏi trông đợi từng người, cặp đồng phục hỏa xa được ung dungthay bằng cặp đồ ngủ, điếu thuốc lệch trên môi. Tôi mua vé bỏ vào tờ báo xuân vừa muadưới phố, hỏi ông già :- Đường bình yên không cụ?- Một may một rủi. Ông già uể oải trả lời.Tôi thờ thẫn bước vào sân ga, mấy giỏ hoa ủ khói đen nhờ nhờ u ám làm sao. Tiếng đầumáy thở phì phò, tới lui móc nối với các toa, chen lẫn tiếng nói của hai ông soát vé đangngồi chồm hổm chuyện trò mặc ai lên, ai xuống, như người vô sự. Tôi bước lên toa tàunhư đi vào khoảng đìu hiu về mộ địa. Hai anh lính, ông công chức già, bà bán hàng rau làtất cả trên toa tàu trống lạnh. Tôi đang tần ngần muốn trở bước thì tiếng nàng – người congái áo len xám – tíu tít từ giã bạn :- Thôi, đi nghe tụi bay, hôm nào lên sẽ mang quà. Gút –bai!Vừa bước lên cửa nàng nhìn tôi ngỡ ngàng, nụ cười tươi mới ùa đến đà tắt ngấm trongtoa tàu u ám buồn. Nàng bối rối nhờ tôi kéo hộ chiếc hoa ly, hai giỏ hoa cải và lúng búngtrong miệng tiếng cảm ơn. Mắt nàng đen láy mở rộng ngỡ ngàng, mái tóc uốn bồng lênkiêu sa, ngổ ngáo. Tôi lặng im nhìn qua cửa, nắng chiều ủ trên núi Bà, mây tóc rối cuộntròn dưới chân núi xa. Tôi miên man nghĩ đến cuộc sống cô đơn xa vắng, cuộc sống cứlăn, khắc khoải. Sao mình không trở lại thành phố đang ủ trong sương mờ kia, giờ nàylang thang quanh phố, rã rời, chắng biết chờ đợi ai và mong đợi gì. Có tiếng la oai oảingoài sân ga, tôi chồm đầu ra nhìn. Bốn cô gái lòe loẹt phấn son, áo quần hở hang đang điđến.- Thôi, bọn mày ở lại tao đi, vài bữa nữa tao lên. Con nào có chồng thì tao bóp cổ đónghe mậy. Cô đi đầu toe toét cười nói.- Về quê có lấy chồng nhớ đánh giây chuối về cho bọn tau hay với nghe.- Thôi cô nương ơi, thân em như tấm lụa đào, hơi nào mong. Cả bọn phá lên cười, vừa đivừa nhảy tơn tơn.- Mày là lụa rách, cái con khỉ ! Thôi bọn tao về, nhớ về nghe Bạch - lùn không bọn taomong đợi ứa gan dàng đó.Ba cô ùa lại phát vào cô gái mang tên Bạch - lùn rồi chạy ùa ra ngoài. Cô Bạch nhìn theobạn cho đến khi chiếc xe lam nổ máy mới lủi thủi lên toa. Sau lớp phấn trắng mốc, mùinước hoa rẻ tiền nồng nặc, nỗi buồn chợt trở về với nàng. Nàng cắn môi, mắt chớpnhanh, ngồi đại trên bao bố bột bắp bên cửa vào. Một tay xách hoa ly nhỏ mới tinh, mộttay xách hai búp sú xâu trong dây lạt và một chùm hoa nhựa đỏ vàng sặc sỡ cột chung vớimột bó hương.Bảy người im lặng, tàu hú thét lên rời sân ga không một bàn tay vẫy đưa. Tôi đốt thuốc lángó mông lung ngoài khung cửa, khói tàu nặng nề ủ thấp dưới hàng thông xanh. Sươngchiều trải dài dưới thung lũng mấy đồi trà Đa Thọ, hơi lạnh bám sát toa tàu trống.Bảy người vẫn ngồi ngó nhau im lặng. Cô gái áo len xám đang lần dở mấy trang báoxuân in ro-nê-ô kiểu học trò, mỉm cười vu vơ. Nàng cắn hạt dưa, năm ngón tay trắng nuộtlàm duyên trên đôi môi hồng. Tôi gợi chuyện làm quen :- Tết này trường cô ra mấy tờ báo xuân?- Dạ, hai tờ. Một của Đệ nhị, một của Đệ nhất. Nàng nhanh nhảu trả lời.Tôi định nói tiếp câu chuyện, nhưng cảm thấy nản, im lặng đốt thuốc. Cô Bạch ngồi trênbao bột bắp đưa tay đập vào chân tôi hỏi tự nhiên :- Mấy giờ thì tới Tháp Chàm, anh Hai?- Đến mười một giờ khuya, cô Bạch.- Ủa, sao anh Hai biết tên em? Ngó quen rồi à?- Không, tôi nghe mấy cô bạn nói lúc ở ga.Nàng cười lên rũ rượi, tay đập vào đùi tôi ...

Tài liệu được xem nhiều: