Về xứ hoa đào...
Số trang: 11
Loại file: pdf
Dung lượng: 142.77 KB
Lượt xem: 5
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Gần mười năm trước tôi mới có dịp đi lại máy bay đường dài. Sau đợt bệnh nặng năm đó, bác sĩ điều trị khuyên tôi nên tránh những căng thẳng không cần thiết. Năm kia, đi một chuyến trong nước có vài giờ mà tôi đã thấy rất mệt mỏi. Lúc nào tôi cũng thao láo, nín thở, căng thẳng. Cất cánh. Hạ cánh. Vào vùng trũng. Thắt dây an toàn... Tôi còn theo dõi cao độ, vận tốc, nhiệt độ bên ngoài bên trong... các thứ. Làm như tôi chỉ cần sơ sẩy chút xíu, lơ đễnh chút...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Về xứ hoa đào...Về xứ hoa đào...Gần mười năm trước tôi mới có dịp đi lại máy bay đường dài. Sauđợt bệnh nặng năm đó, bác sĩ điều trị khuyên tôi nên tránh nhữngcăng thẳng không cần thiết. Năm kia, đi một chuyến trong nướccó vài giờ mà tôi đã thấy rất mệt mỏi. Lúc nào tôi cũng thao láo,nín thở, căng thẳng. Cất cánh. Hạ cánh. Vào vùng trũng. Thắtdây an toàn... Tôi còn theo dõi cao độ, vận tốc, nhiệt độ bên ngoàibên trong... các thứ. Làm như tôi chỉ cần sơ sẩy chút xíu, lơ đễnhchút xíu là có chuyện không hay! Người bạn ngồi bên còn hỏi nếulỡ máy bay rớt ngoài biển phải làm sao hả anh, càng làm cho tôiyên chí máy bay.... sắp rớt.Đi về phía mặt trờiĐận này, máy bay êm như du hay tôi êm như du không biết. Kệ nó.Nhìn đồng hồ. Sắp đến rồi ư? Trăng đã nhạt từ bao giờ. Chân trờibỗng hiện ra một vừng sáng tăm tắp, mênh mông, lúc đầu còn phơnphớt hồng rồi ửng hồng lên. Mới gần 4 giờ sáng. Hãy còn quá sớm màsao ánh hồng đã rực rỡ? Thì ra tôi đang bay về phía mặt trời.Tôi xuống phi trường Kansai, Osaka lúc 6 giờ 30, giờ địa phương. SàiGòn lúc tôi đi nóng hầm hập, còn ở đây 11 độ C! Trong túi tôi có mấylá bùa: mấy dòng chữ Nhật hỏi đường ra bến xe buýt về Sannomiya,Kobe và ít tiền Yen để mua vé, gọi điện thoại khi cần. Mọi thứ lạ hoắcđặc biệt là khi ta ở một nơi mà ta như... mù, câm và điếc. Ta khôngđọc được chữ, không nghe được tiếng và nói thì chẳng ai hiểu cái gìcả! Cái cảm giác trong phút chốc mình trở thành người vừa mù, vừacâm, vừa điếc ở một xứ sở văn minh nhất châu Á cũng hết sức thú vị!Thế là được sống trong trạng thái vô sở trụ! Người làm thủ tục nhậpcảnh hỏi cái gì đó. Tôi đoán họ hỏi giấy tờ mà tôi đã quên khôngmang theo. Tôi đành lục trong túi lấy cái danh thiếp của ông Kastumo,Hiệu phó trường đại học sư phạm Hyogo đưa ra. Cho qua. Ra đến sânga xe buýt, tôi đến dãy số 6 theo lời dặn. Mọi thứ rầm rập, người némhành lý của tôi vào thùng xe, phát thẻ, người giúp tôi mua vé ở mộtmáy tự động rồi đẩy tôi lên xe. Tôi chập chờn nhìn một nước Nhậtvăn minh, hiện đại, vừa ngủ gà ngủ gật, thấy mình đi trong những cáihộp, cái thùng cái hang, cái cầu. Thì ra đường cao tốc ở đây đều cóvách ngăn với dân chung cư xung quanh cho đỡ tiếng ồn. Nhà cửađường xá tầng tầng, lớp lớp, trên dưới, phải trái, chen chúc, ngột ngạt.Ồ kìa, biển! Biển vậy mà biển sao? Có thấy bãi bờ, thuỳ dương cáttrắng gì đâu! Chỉ có nhà là nhà, san sát. Biển bị lấn đến đau nhức vì bêtông. Thôi, chợp mắt một chút đã.Và rồi đến Sannomiya lúc nào không hay. Hình như ai đó khẽ vỗ vaitôi kêu dậy, đến bến rồi. Và ơ kìa, ông Miyazaki, người bạn Nhật củatôi đã có dịp quen biết ở TP. HCM, đang đứng đợi tôi với nụ cườihiền hoà dễ mến. ông Miyazaki nhanh nhẹn đẩy túi hành lí giúp tôi vàđẩy tôi băng qua đường khi đèn xanh vừa cho phép. Ông nói đượctiếng Anh nên tôi bắt đầu thấy cửa... he hé . Ông dẫn tôi qua đường,vào một nhà hàng để làm ly cà phê sáng. Tốt quá!Tôi đang ghiền. Ônggọi cà phê rồi bảo nhanh lên, năm phút nữa sẽ có xe đến đón. Đúngnăm phút, ông nghe điện thoại rồi kéo tôi dậy chạy nhanh ra một gócphố. Xe đã chờ ở đó.Hồng hồng tuyết tuyết...Xe chạy qua những đường hầm dài tít tắp, hàng chục cây số, ngộtngạt, tối thui, xe được hướng dẫn bởi navigator, màn hình hiện ra vịtrí của xe đang ở đâu, đường nào trước mắt, điểm nào phải tới. Xe quamấy đoạn đường hầm tối thui, đèn mù mở rồi mấy đoạn đường đèoquanh co khúc khuỷu thì bỗng rơi vào một không gian khác, tĩnh lặng,hoang sơ. Và ơ kìa! Hoa anh đào! Ở một góc đường và, và... rồi... ở cảmột đoạn đường dài hun hút rực rỡ cơ man là hoa! Hoa choáng ngợp.Hoa lạ lùng. Hoa buốt lạnh. Nhạt nhòa mà rưng rức. Hồng hồng màtuyết tuyết. Tôi kêu dừng xe, dừng xe lại...Lần này thì navigator chịu nghe lời. Nó cho phép xe nép vào gócđường để tôi vội vàng nhảy ra khỏi xe. Tôi đứng nhìn trân rặng hoaanh đào nhạt nhòa mà rưng rưng trước mặt như nhìn một cố nhân. Tôibấm liền mấy tấm ảnh như sợ nó tan biến. Ông bạn Miyazaki bỗngchâm một tràng tiếng Nhật sảng khoái. Nãy giờ chúng tôi nói với nhaubằng một thứ tiếng Anh khá... mỏi, bây giờ ông mới được châm mộttràng tiếng Nhật hả hê bởi đã có MC, cô du học sinh Việt dễ mến đicùng. Cô nhanh nhẩu dịch: Ổng nói bác may mắn đến giữa lúc mùahoa anh đào đang nở rộ! Chừng một tuần nữa hoa sẽ rụng hết. Nghemà rụng rời! Suốt đoạn đường còn lại tôi chỉ lo ngắm. Một loài hoa lạ.Rực rỡ, choáng ngợp mà lạnh lùng. Chen chúc mà riêng tư. Rộn ràngmà kín đáo, mong manh. Bỗng dưng tôi nhận ra cái đẹp của vôthường. Hoa có vẻ như không có mùi hương, hay không cần có mùihương, hay hương rất thoảng vì đã pha trong màu mây, màu nắng màugió để rải đều khắp các rặng núi kia? Nó không quyến rũ bằng mùihương mà quyến rũ bằng sự e ấp, dịu dàng. E ấp dịu dàng mà rộn rã,ngây ngất. Thật lạ! Chỉ có thể tìm thấy trong tác phẩm của Kawabata.Trong hồn Nhật. Đẹp và buồn. Người ta thấy ở nơi này nơi kia cũngcó hoa anh đào. Ở W ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Về xứ hoa đào...Về xứ hoa đào...Gần mười năm trước tôi mới có dịp đi lại máy bay đường dài. Sauđợt bệnh nặng năm đó, bác sĩ điều trị khuyên tôi nên tránh nhữngcăng thẳng không cần thiết. Năm kia, đi một chuyến trong nướccó vài giờ mà tôi đã thấy rất mệt mỏi. Lúc nào tôi cũng thao láo,nín thở, căng thẳng. Cất cánh. Hạ cánh. Vào vùng trũng. Thắtdây an toàn... Tôi còn theo dõi cao độ, vận tốc, nhiệt độ bên ngoàibên trong... các thứ. Làm như tôi chỉ cần sơ sẩy chút xíu, lơ đễnhchút xíu là có chuyện không hay! Người bạn ngồi bên còn hỏi nếulỡ máy bay rớt ngoài biển phải làm sao hả anh, càng làm cho tôiyên chí máy bay.... sắp rớt.Đi về phía mặt trờiĐận này, máy bay êm như du hay tôi êm như du không biết. Kệ nó.Nhìn đồng hồ. Sắp đến rồi ư? Trăng đã nhạt từ bao giờ. Chân trờibỗng hiện ra một vừng sáng tăm tắp, mênh mông, lúc đầu còn phơnphớt hồng rồi ửng hồng lên. Mới gần 4 giờ sáng. Hãy còn quá sớm màsao ánh hồng đã rực rỡ? Thì ra tôi đang bay về phía mặt trời.Tôi xuống phi trường Kansai, Osaka lúc 6 giờ 30, giờ địa phương. SàiGòn lúc tôi đi nóng hầm hập, còn ở đây 11 độ C! Trong túi tôi có mấylá bùa: mấy dòng chữ Nhật hỏi đường ra bến xe buýt về Sannomiya,Kobe và ít tiền Yen để mua vé, gọi điện thoại khi cần. Mọi thứ lạ hoắcđặc biệt là khi ta ở một nơi mà ta như... mù, câm và điếc. Ta khôngđọc được chữ, không nghe được tiếng và nói thì chẳng ai hiểu cái gìcả! Cái cảm giác trong phút chốc mình trở thành người vừa mù, vừacâm, vừa điếc ở một xứ sở văn minh nhất châu Á cũng hết sức thú vị!Thế là được sống trong trạng thái vô sở trụ! Người làm thủ tục nhậpcảnh hỏi cái gì đó. Tôi đoán họ hỏi giấy tờ mà tôi đã quên khôngmang theo. Tôi đành lục trong túi lấy cái danh thiếp của ông Kastumo,Hiệu phó trường đại học sư phạm Hyogo đưa ra. Cho qua. Ra đến sânga xe buýt, tôi đến dãy số 6 theo lời dặn. Mọi thứ rầm rập, người némhành lý của tôi vào thùng xe, phát thẻ, người giúp tôi mua vé ở mộtmáy tự động rồi đẩy tôi lên xe. Tôi chập chờn nhìn một nước Nhậtvăn minh, hiện đại, vừa ngủ gà ngủ gật, thấy mình đi trong những cáihộp, cái thùng cái hang, cái cầu. Thì ra đường cao tốc ở đây đều cóvách ngăn với dân chung cư xung quanh cho đỡ tiếng ồn. Nhà cửađường xá tầng tầng, lớp lớp, trên dưới, phải trái, chen chúc, ngột ngạt.Ồ kìa, biển! Biển vậy mà biển sao? Có thấy bãi bờ, thuỳ dương cáttrắng gì đâu! Chỉ có nhà là nhà, san sát. Biển bị lấn đến đau nhức vì bêtông. Thôi, chợp mắt một chút đã.Và rồi đến Sannomiya lúc nào không hay. Hình như ai đó khẽ vỗ vaitôi kêu dậy, đến bến rồi. Và ơ kìa, ông Miyazaki, người bạn Nhật củatôi đã có dịp quen biết ở TP. HCM, đang đứng đợi tôi với nụ cườihiền hoà dễ mến. ông Miyazaki nhanh nhẹn đẩy túi hành lí giúp tôi vàđẩy tôi băng qua đường khi đèn xanh vừa cho phép. Ông nói đượctiếng Anh nên tôi bắt đầu thấy cửa... he hé . Ông dẫn tôi qua đường,vào một nhà hàng để làm ly cà phê sáng. Tốt quá!Tôi đang ghiền. Ônggọi cà phê rồi bảo nhanh lên, năm phút nữa sẽ có xe đến đón. Đúngnăm phút, ông nghe điện thoại rồi kéo tôi dậy chạy nhanh ra một gócphố. Xe đã chờ ở đó.Hồng hồng tuyết tuyết...Xe chạy qua những đường hầm dài tít tắp, hàng chục cây số, ngộtngạt, tối thui, xe được hướng dẫn bởi navigator, màn hình hiện ra vịtrí của xe đang ở đâu, đường nào trước mắt, điểm nào phải tới. Xe quamấy đoạn đường hầm tối thui, đèn mù mở rồi mấy đoạn đường đèoquanh co khúc khuỷu thì bỗng rơi vào một không gian khác, tĩnh lặng,hoang sơ. Và ơ kìa! Hoa anh đào! Ở một góc đường và, và... rồi... ở cảmột đoạn đường dài hun hút rực rỡ cơ man là hoa! Hoa choáng ngợp.Hoa lạ lùng. Hoa buốt lạnh. Nhạt nhòa mà rưng rức. Hồng hồng màtuyết tuyết. Tôi kêu dừng xe, dừng xe lại...Lần này thì navigator chịu nghe lời. Nó cho phép xe nép vào gócđường để tôi vội vàng nhảy ra khỏi xe. Tôi đứng nhìn trân rặng hoaanh đào nhạt nhòa mà rưng rưng trước mặt như nhìn một cố nhân. Tôibấm liền mấy tấm ảnh như sợ nó tan biến. Ông bạn Miyazaki bỗngchâm một tràng tiếng Nhật sảng khoái. Nãy giờ chúng tôi nói với nhaubằng một thứ tiếng Anh khá... mỏi, bây giờ ông mới được châm mộttràng tiếng Nhật hả hê bởi đã có MC, cô du học sinh Việt dễ mến đicùng. Cô nhanh nhẩu dịch: Ổng nói bác may mắn đến giữa lúc mùahoa anh đào đang nở rộ! Chừng một tuần nữa hoa sẽ rụng hết. Nghemà rụng rời! Suốt đoạn đường còn lại tôi chỉ lo ngắm. Một loài hoa lạ.Rực rỡ, choáng ngợp mà lạnh lùng. Chen chúc mà riêng tư. Rộn ràngmà kín đáo, mong manh. Bỗng dưng tôi nhận ra cái đẹp của vôthường. Hoa có vẻ như không có mùi hương, hay không cần có mùihương, hay hương rất thoảng vì đã pha trong màu mây, màu nắng màugió để rải đều khắp các rặng núi kia? Nó không quyến rũ bằng mùihương mà quyến rũ bằng sự e ấp, dịu dàng. E ấp dịu dàng mà rộn rã,ngây ngất. Thật lạ! Chỉ có thể tìm thấy trong tác phẩm của Kawabata.Trong hồn Nhật. Đẹp và buồn. Người ta thấy ở nơi này nơi kia cũngcó hoa anh đào. Ở W ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
địa điểm du lịch thắng cảnh thế giới kinh nghiệm du lịch cẩm nang du lịch lưu ý khi đi du lịch du lịch nước ngoàiGợi ý tài liệu liên quan:
-
Cẩm nang du lịch 16 điều giúp bạn an toàn khi đi du lịch
4 trang 64 6 0 -
5 trang 45 0 0
-
Danh thắng bậc nhất kinh kỳ Chùa Trấn Quốc
12 trang 40 0 0 -
Khám phá Yogyakarta (Indonesia)
3 trang 35 0 0 -
3 trang 34 0 0
-
Chiêm ngưỡng những hầm rượu đẹp nhất thế giới
5 trang 30 0 0 -
Tiểu luận: Nguồn nhân lực du lịch Việt Nam
21 trang 30 0 0 -
Nhật Bản những ốc đảo bình yên
6 trang 29 0 0 -
8 trang 29 0 0
-
5 trang 29 0 0
-
10 trang 28 0 0
-
Đến Lộc An ngủ đêm, nghe gió biển
5 trang 27 0 0 -
Du ngoạn cùng 'Niềm tự hào châu Phi'
9 trang 27 0 0 -
3 trang 27 0 0
-
Hà Nội mùa chim chào mào làm tổ
9 trang 27 0 0 -
21 trang 26 0 0
-
8 trang 26 0 0
-
Panama – Điểm du lịch sinh thái hấp dẫn
3 trang 26 0 0 -
Columbus Circle - thế giới đồ hiệu
5 trang 25 0 0 -
5 trang 24 0 0