Thông tin tài liệu:
I. Cái xác chết trôi dạt vào ụ đá bên hông quán Chiều Mơ vào một chiều ảm đạm. Bữa đó Út không đi làm, chị Mén cũng ở nhà. Hai chị em theo đám người trong xóm rần rần kéo lên trên đê xem người ta vớt cái xác chết trôi. Bà chủ quán Chiều Mơ te te lại xem mặt người chết ré lên một tiếng thất thanh: “Cha mẹ ơi… con Bèo!” Rồi đâm đầu chạy biến vào trong quán, từ đó đến tối cũng không thấy ló mặt ra. Út đứng xem cứ thắc mắc rõ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ven Sông Ven Sông TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ KIM HOÀI.Cái xác chết trôi dạt vào ụ đá bên hông quán Chiều Mơ vào một chiều ảm đạm. Bữa đóÚt không đi làm, chị Mén cũng ở nhà. Hai chị em theo đám người trong xóm rần rần kéolên trên đê xem người ta vớt cái xác chết trôi. Bà chủ quán Chiều Mơ te te lại xem mặtngười chết ré lên một tiếng thất thanh: “Cha mẹ ơi… con Bèo!” Rồi đâm đầu chạy biếnvào trong quán, từ đó đến tối cũng không thấy ló mặt ra. Út đứng xem cứ thắc mắc rõràng là chị Thúy Hồng mà sao bà chủ gọi tên Bèo. Hỏi chị Mén, không thấy chị trả lời. Útdòm qua thấy mặt chị trắng bệch, mắt đỏ ngầu ầng ậc nước. Cũng phải. Chị thân với chịHồng thế kia mà. Ngày nào đi làm chị Hồng cũng sang réo chị. Lắm lúc chị Hồng gây lộnvới thằng Ki, sang ngủ nhờ, hai người cứ rúc rà rúc rích tâm tình gì đó suốt cả đêm làmÚt không ngủ được, cứ lăn tới lăn lui như giường có rệp.Út không thương cũng không ghét chị Hồng, giờ thấy chị ra nông nỗi cũng không khỏichạnh lòng thương xót. Gương mặt chị hồng hào xinh đẹp là thế mà giờ nhợt nhạt nhănnhúm, thấy cả mấy miếng da bong ra tím lịm bên chóp nhìn gớm chết. Còn cái thân hìnhmướt rượt mà lắm lần Út nghe thấy đám đàn ông đầu xóm khen “thơm như múi mít” giờphình lên, trương cứng tưởng chừng chỉ cần chọc một ngón tay vào là bục ra, xì hơi nhưtrái bóng. Một bên khóe miệng chị ri rỉ chảy ra một dòng đỏ lét, nhớp nháp khiến cô Nămbún riêu đứng cạnh Út lấy tay che mắt thằng con trai bảy tuổi, lôi nó đi xềnh xệch: “Về!Ở đây bắt gớm, coi gì!”Lúc hai người công an khiêng cái cán phủ tấm ra trắng chạch đi vòng qua quán ChiềuMơ, đám khách khứa tò mò bu đen đỏ bên mấy ô cửa tre vuông vuông không hẹn màđồng lúc nghe một cảm giác nôn ọe dâng lên ngang cổ họng. Không phải vì gớm cái xácchết trôi, mà vì một thứ mùi tanh tưởi tởm lợm bốc lên đâu đó phía ngoài kia, từ sát mícon sông nước trở màu đục ngầu đỏ loét trong ánh chiều tà.Nghe đâu bữa đó quán Chiều Mơ đổ cả mớ đồ ăn khách bỏ mứa xuống sông. Nghe đâubà chủ bắt đám tiếp viên xịt từ đầu đến chân hết ráo mấy chai nước hoa bà mua hôm đibiên giới. Cả quán thơm lừng điếc mũi cũng không át nỗi thứ mùi quái ác nồng nặc luồnlách lẩn quất trong bầu không khí đến cả mấy ngày.Mấy ngày đó là mấy ngày bà chủ Chiều Mơ nhấp nhởm như ngồi trên đống lửa. Kháchđến lèo tèo vài ba mống, đám tiếp viên uể oải ngồi không, xầm xì với nhau chuyện connhỏ nhảy sông. Mấy ngày đó cũng là mấy ngày thằng Ki gườm gườm ra vô đá ghế đábàn, mặt lừ lừ như con gấu. Đám tiếp viên vì thế lẩn như chạch. Nó ra nhà trước, cả bọntúm tụm tuốt mé sau. Nó xuống ăn cơm, đứa nào đứa nấy lẳng lặng ôm chén dạt ra sântrước. Một bữa tóm được con nhỏ đang run cầy sấy chỗ cây dừa nước nhìn ra bờ đá, nóxáng một bạt tai ná lửa chỉ vô mấy que nhang bốc khói đỏ lòe: “Gì đây? Con quỷ cái! Tụimày dám lén ông cúng bái con đĩ chết trôi đó hả? Muốn đi theo nó đúng không!” Connhỏ xanh lét, ngồi té bẹp trên đất, cặp đùi trắng nõn hơ hớ run rẩy sau lần váy mỏng ymột cây chuối bị phạt tè ngang gốc. Thằng Ki liếm mép, lôi tắp lự con nhỏ vô cái chòimái lá lùm xùm đổ dốc.II.Khuya đó Út thấy chị Mén đi làm về không được bình thường. Chị đi chân thấp chân cao,tay cầm cái bóp đầm áp chặt một bên đùi che cái gì đó. Út giả đò thở đều đều lúc chị vạchmùng thò cái đầu hăng hắc mùi nước hoa lẫn mùi bia khẽ khàng: “Ngủ rồi hả Út?”. He hémắt ngó theo, Út thấy chị từ từ bỏ cái bóp xuống mặt bàn, chầm chậm xoay thứ chị vẫnche che giấu giấu nãy giờ dưới ánh đèn. Suýt chút nữa Út để mình bật lên tiếng kêu thảngthốt. Váy chị rách toạc một mảng dài. Phần da thịt hiện ra chi chít những vết bầm đen, vếtxước móng tay kéo dài, cả những vết răng hằn tươm máu. Những vết răng còn theođường váy rách lên cao, cao nữa…Út nghe tiếng hai hàm răng mình trèo trẹo nghiến riệt lấy nhau. Quân độc ác. Lũ thú vật.Chúng chà đạp đày ải chị đến mức này sao. Những đồng pô li me xanh đỏ của chúng cósức mạnh đến cỡ nào mà nhẫn tâm dùng nó để vần vò, ngấu nghiến xác thân chị ra thếđó. Tiền ư? Tiền là gì chứ?“Tiền là tiên là phật, mày chưa nghe nói sao cưng! Tiền biến thằng ngu thành một ônghoàng, biến đứa con gái trong trắng thơ ngây thành con đĩ. Tiền giúp thằng nhỏ oe oekhát sữa như mày cũng con chị nó không chết đói ở đầu đường xó chợ, để lớn tướngđược như giờ đó cưng.”Tiếng chị Hồng lè nhè trong một cơn say lâu lắc rồi bỗng đâu trở về ong ong trong đầu ócÚt. Cắn chặt môi, tiếng xối nước ào ào trong nhà tắm của chị Mén lẫn lộn trong tiếngnước mắt Út giọt tiếp giọt lặng lẽ rớt xuống manh chiếu cũ mèm.Trong đêm những giọt nước sáng bật lên, trong văng vắc.III.Bà chủ quán Chiều Mơ rốt cuộc cũng tìm được căn nguyên của thứ mùi lạ gần cả tuần ámriết lấy quán bà. Xăm xăm đi thẳng ra đám đất rộng rinh mặt sau quán, bà chỉ tay vào mộtđám cỏ lách um tùm chen chúc cạnh hàng rào:“Mày lôi mấy cái bị đen lủ khủ trỏng ra tao coi thử giống gì!”Thằng Ki mới một tay ...