Danh mục

Vết Hằn Năm Tháng

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 192.11 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mình về có nhớ ta chăng? Ta về ta nhớ hàm răng mình cười (Ca dao) Biên bản hội đồng đánh làm năm bản, đặt trên bàn. Các giám khảo lần lượt ký vào chỗ trống trước tên mình. Tên các giám khảo xếp thẳng hàng, thản nhiên, vô nghĩa. Những họ Nguyễn, họ Trần lặp lại, những chữ lót Văn, Đình, Trọng, Đức… không “nói” một cái gì hết. Chữ chỉ tên cũng vậy.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết Hằn Năm Tháng Vết Hằn Năm Tháng Võ Hồng Mình về có nhớ ta chăng?Ta về ta nhớ hàm răng mình cười(Ca dao)Biên bản hội đồng đánh làm năm bản, đặt trên bàn. Các giám khảo lần lượt ký vào chỗtrống trước tên mình. Tên các giám khảo xếp thẳng hàng, thản nhiên, vô nghĩa. Những họNguyễn, họ Trần lặp lại, những chữ lót Văn, Đình, Trọng, Đức… không “nói” một cái gìhết. Chữ chỉ tên cũng vậy. (Thật bất lực là những danh từ). Doãn nghĩ. Người đọc khôngbiết nên tưởng tượng một vẻ mặt như thế nào cho thích ứng với một tên Cẩm Vân, tênKính, tên Lệ Hoa.Doãn đặt bút ký xuống tập biên bản và chàng cảm nghe nỗi buồn nản của sự tàn tạ. Mườilăm ngày làm việc đã trôi qua. Sự hoạt động náo nhiệt rộn ràng đến nay đã kết thúc.Nhanh như vậy sao? Chừng như mới hôm qua hôm kia, chàng bước từ bụng phi cơ xuốngđất, rồi chiếc vali nằm bên đùi chàng trên sàn một chiếc xe xích lô chạy phiêu lưu giữathành phố. Những bất tiện trong việc ăn ở, những bất như ý trong khi làm việc, tất cảđứng trỗi dậy như những cây chông làm chàng bực mình, nhưng cuối cùng cũng đượcdàn xếp êm nhẹm xuôi chiều, do thói quen. Những khuôn mặt xa lạ, kín mít, nghi kỵ mỗingày một cởi mở hơn để biến thành bạn bè. Và khi cuộc sống trở nên dễ chịu thì chànglại phải từ giã nó… Căn phòng họp hội đồng rộng thênh thang, bàn kê dài theo bốn cạnhcủa hình chữ nhật. Ngày đầu họp đông đủ, người ngồi phải chen nhau. Càng vào nhữngngày chót, số người dự càng vắng bớt. Cho đến hôm nay, khi hội đồng coi như đã làmxong nhiệm vụ, khi biên bản đã ký thì số giám khảo có mặt trong phòng họp quá đỗi rảirác.Người ta đến để ký biên bản, ký vào bản chiết tính số bài chấm, lấy giấy lộ trình. Cóngười đến tìm một khuôn mặt quen, nói vài câu chuyện bâng quơ để ngày mai lên tàu giãbiệt. Đó đây từng nhóm giám khảo độ năm, bảy người tụ họp lại theo trung tâm để làmgiấy chứng chỉ cho thí sinh đậu. Sự sống còn nhen nhúm thành từng ổ nhỏ như vậy quatiếng rao tên họ, ngày và nơi sinh của người thí sinh may mắn. Sự sống còn biểu lộ bằngtiếng cười, bằng những tia mắt nhìn trao đổi, bởi ở mỗi nhóm như thế thường có một vàinữ giám khảo. Những chủ tịch, phó chủ tịch, thư ký trung tâm làm việc khắc khổ hơn vớinhững nét mặt đăm chiêu. Ông chánh chủ khảo đi đi lại lại, nghiêm khắc với mọi ngườivà nghi ngờ mọi ngườiDoãn bước sang phòng học bên cạnh, định dùng thì giờ rỗi để viết mấy cái thư cho bạn.Đi đến chỗ lạ, viết thư gởi bạn để phong bì thư mang dấu của nhà bưu điện địa phương,để người bạn ngồi tưởng tượng thấy một khung cảnh địa dư mới, chàng cho là không cógì thú vị bằng. Một số địa chỉ của bạn, chàng đã mang theo sẵn đó, nhất là địa chỉ củanhững người đàn bà mà vì lẽ này hay lẽ khác chàng đã không thể viết thư thường xuyên.Lần này chàng mượn cớ là vì đi xa mà có bức thư thăm hỏi, bức thư sẽ được nhận mộtcách tự nhiên, nối lại dây tình cảm bị buông lỏng, tô đậm một nét cảm tình còn quá mơhồ. Viết thư cho đàn bà cũng như mua vé xổ số. đừng mong đợi thư trả lời của họ cũngnhư đừng mong mỏi ngày mở số. Có thể nó sẽ đến đúng ngày, có thể chậm đôi ba ngày,một tuần, một tháng, năm bảy tháng, cũng có thể không nhận gì hết. Nhưng mà lúc nàocũng nuôi một hy vọng sẽ nhận được thư và có những cái thư đến rất đỗi bất ngờ.Chàng nhớ lời của một cô bạn đồng nghiệp bảo, khi thấy chàng trao một xấp thư nhờngười tùy phái đi bỏ giùm:- Ông Doãn này, chắc ông viết thư hay lắm.- Chưa ai khen điều đó.- Nhưng tôi biết là ông viết thư phải hay. Tôi mong được đổi đi một tỉnh xa để được đọcthư của ông.Chàng không biết nên hiểu lời khen ấy như thế nào.Khen hay chê? Người đàn bà đẹp và thông minh bao giờ cũng nói khó hiểu. Lúc nàocũng muốn bắt người đàn ông loay hoay tìm đáp số về mình. Tươi cười vồn vã đó rồinghiêm trang lạnh lùng đó, người đàn bà thật kỳ ảo trong việc bắt người đàn ông hồi hộp.Chàng nheo mắt nhìn giây lâu mà không nói. Quả tình một nụ cười nhỏ làm hé vành môihồng nhạt và đôi mắt linh động ranh mãnh làm cho câu nói vừa rồi thêm duyên.Chàng đi lại bàn thầy giáo, ngồi xuống ghế, rồi mở cái cặp xách tay lấy giấy bút. Sau khibiên địa danh và ngày tháng, chàng không biết nên xưng hô như thế nào và không biếtnên viết cho ai trước. Lạ nhỉ? Sao tự nhiên những người bạn gái và những người yêu củamình đó bỗng nhiên xa lạ với mình hết sức, và giờ này? Mặc dù nghĩ đến Duyên chàngthấy ngay đôi mày cong của nàng, đôi mắt mở rộng và đôi môi lúc nào cũng như chuẩn bịđể làm dỗi. Trong thư chót nàng viết:“… thỉnh thoảng anh viết cho em ít dòng..”. Bây giờ có thể là một lúc “thỉnh thoảng”đây. Thốt nhiên, chàng nhớ kỹ đến mùi nước hoa đặc biệt của nàng thoang thoảng thoátra từ đôi má láng mịn, từ chân tóc nâu nâu và một niềm xót xa như bấm mạnh vào mộtnơi nào đó của tim chàng. Với niềm đau và tình yêu pha lẫn, chàng định viết “EmDuyên” nhưng chàng nghĩ ngay đến người chồng của Duyên. Người đàn ông lớn tuổi,cam phận đó, như còng lưng thêm xuống mỗi l ...

Tài liệu được xem nhiều: