Danh mục

Vết thương nơi tâm hồn

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 118.13 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Thư Viện Số

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

VẾT THƯƠNG NƠI TÂM HỒN Lúc nhỏ tôi sống vui vẻ và hạnh phúc bên Nội và gia đình, cả tuổi thơ tôi nằm ngủ trong vòng tay ấm áp của Nội.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết thương nơi tâm hồn Vết thương nơi tâm hồnVẾT THƯƠNG NƠI TÂM HỒNLúc nhỏ tôi sống vui vẻ và hạnh phúc bên Nội và gia đình, cả tuổi thơ tôinằm ngủ trong vòng tay ấm áp của Nội. Tôi lớn lên trong tình yêu thươngcủa mọi người, tôi vẫn nhớ mỗi khi ngồi bên mâm cơm gia đình luôn lànhững tiếng nói cười rộn rã, tôi kể chuyện trường lớp cho cả nhà nghe, ngôinhà thân thương của tôi luôn đầy ấp tiếng cười. Gia đình tôi lúc đó thật hạnhphúc. Ba Mẹ luôn quan tâm đến việc học của tôi, nhất là Mẹ. Tuổi thơ cùngMẹ đến trường, Mẹ luôn mua quà cho tôi khi đi chợ về. Mẹ tôi là giáo viên,sau giờ học ở trường tôi phụ mẹ dọn nhà và nấu cơm. Mẹ vẫn dạy tôi nhữnglời hay, mỗi khi làm sai mẹ chẳng mắng hay to tiếng mà Mẹ dịu dàngkhuyên bảo tôi. Những buổi tối Mẹ soạn giáo án, tôi học bài, những chuyệnvui buồn tôi đều kể cho Mẹ nghe. Ba là công nhân viên chức, là một ngườiluôn yêu thương con cái, Ba nóng tính nhưng sống rất tình cảm. Ba luôn làngười mà tôi kính trọng nhất.Rồi thời gian trôi qua, Mẹ tôi bị ốm nặng lắm, cứ phải nằm viện điều trị,sáng nào tôi cũng đi bộ đến trường thay vì được Mẹ chở đi học, những tiếngcười đùa bên mâm cơm không còn nữa, thay vào đó là sự im lặng. Nhớ cólần tôi lật cuồn thơ Trần Đăng Khoa Mẹ mua cho tôi, lật bài “Mẹ ốm” nhữngdòng thơ cứ lộn xộn trong đầu tôi.…”Vì con, mẹ khổ đủ điềuQuanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhănCon mong mẹ khoẻ dần dầnNgày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say.Rồi ra đọc sách, cấy càyMẹ là đất nước, tháng ngày của con…”Tôi chỉ muốn nói với Mẹ là tôi nhớ Mẹ, hàng ngày tôi về nhà không thấy Mẹtôi buồn lắm, tôi luôn cố quên nỗi buồn để học. Tôi nghe lời Mẹ dặn phảicứng rắn, học giỏi. Cái cảm giác thiếu vắng ấy cứ bên tôi mỗi sáng, mỗi tối.Bữa cơm thiếu vắng Mẹ sao mà buồn đến thế.Trong kí ức sâu thẳm của tuổi thơ, tôi vẫn nhớ về cái buổi sáng hôm ấy, mộtngày cuối thu buồn bã căn bệnh thế kỉ đã cướp đi mạng sống của Mẹ tôi. Khitôi chỉ mới 14 tuổi, tôi chẳng thể chú tâm vào việc học hành nữa, chẳng biếttương lai tôi sẽ đi đến đâu. Nhiều lúc tôi thầm nhủ mình phải vươn lên tronghọc tập cho thật tốt để Ba Mẹ vui lòng, nhưng tôi không thể nào làm đượcđiều ấy vì nỗi đau mất Mẹ còn hằn mãi trong trái tim nhỏ bé của tôi. Cứ mỗilần ngồi vào bàn học là tôi cảm thấy thiếu vắng, cô đơn, lẻ loi… Hình ảnhMẹ cứ hiển hiện mãi trong tâm trí tôi. Cái ghế này Mẹ vẫn thường ngồi,những thứ xung quanh tôi đều in bóng hình Mẹ, cố nhìn vào trang vở, nhữngdòng chữ cứ nhảy nhót trước mặt tôi vậy. Rồi những ngày sau đó tôi nhưngười mất hồn, học hành giảm sút, lúc nào tôi cũng nghĩ đến Mẹ. Tôi khôngtin và cũng không muốn tin, nhưng tự dưng nước mắt tôi trào ra, tôi khôngkiềm chế lòng được nữa rồi. Thế là bây giờ tôi đến trường một mình, học bàimột mình, buồn vui cũng một mình. Những ngày sau khi Mẹ ra đi là nhữngngày u ám nhất trong cuộc đời tôi. Trong lòng tôi mang một nỗi buồn vô hạnkhi không có bàn tay Mẹ che chở.Sự trống vắng, hiu quạnh bao trùm lên căn nhà. Hằng đêm, khi chìm vàogiấc ngủ tôi thấy hình bóng Mẹ thân yêu gọi tên tôi, nhưng tôi càng chạy đếnthì bóng Mẹ càng khuất dần, khuất dần rồi mất hẳn sau màn sương trắngxóa, dầy đặc. Tôi giật mình tỉnh dậy hoảng hốt khi biết Mẹ không bao giờtrở lại với tôi nữa. Tôi thấy mình trơ trọi giữa căn nhà buồn tẻ. Nhiều khitrong bóng tối tôi cố quay lưng lại để tìm kiếm một ánh mắt trìu mến củaMẹ, nhưng tôi chẳng thấy gì ngoài bóng đêm bao quanh con người tôi. Khitôi buồn tôi cố gắng cười, tôi sẽ không khóc, nhưng khi tôi nhớ Mẹ tim tôilại đau nhói, nước mắt tôi lại rơi. Trước mắt tôi thế giới như sụp đổ vậy.Năm đó tôi được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi, hôm đi thi là sau ngàyMẹ rời xa tôi để trở về với cát bụi, tôi mang nỗi buồn và sự cố gắng đếnphòng thi. Tôi tự nhủ với bản thân sẽ cố gắng làm bài thật tốt…. Kết quảcuối cùng tôi được giải nhì. Đó là tất cả sự cố gắng của tôi. Mang giấy khenvề nhưng lòng tôi vẫn không thể nào vui nổi, tôi chỉ muốn có Mẹ bên cạnhthôi, tôi không cần gì cả.Sự ra đi của Mẹ là nỗi mất mác quá lớn đối với cuộc đời tôi, tôi cần Mẹ biếtbao. Hạnh phúc đã từng mỉm cười với tôi, tôi cứ tưởng tôi là đứa trẻ sungsướng nhất trên đời, thế nhưng hạnh phúc đã quay lưng với tôi, làm sao tôicó thể quên cảm giác của một ngày đau đớn ấy.Tôi ở với Ba có đầy đủ tình thương và vật chất nhưng lúc nào cũng thấythiếu vắng tình thương của Mẹ, Mẹ ra đi đó là ngày kinh khủng nhất trongkhoảng thời gian thơ ấu của tôi. Từ bé đến lớn, tôi chưa từng sở hữu một cáigì đó cho riêng mình, tại sao mọi người thường lấy đi những thứ mà tôi vẫncứ nghĩ sẽ thuộc về tôi.Và cái ngày tôi trở thành một nữ sinh cấp 3, trong tà áo dài đến trường, trênmôi tôi chỉ xuất hiện những nụ cười vội vàng, tôi trầm lặng và cách xa mọingười. Bạn bè cố gắng gần tôi thì tôi lại muốn tránh xa họ, nhớ có lần cô bảocả lớp ghi sơ yếu lí lịch cho cô, tôi chỉ ghi tên Ba mà không ghi tên Mẹ, mộtthằng con trai ngồi gần đã cười phá lên khi bảo tôi là đứa mồ côi, tôi đã némquyển vở vào ...

Tài liệu được xem nhiều: