Chùa làng. Ngôi chùa nguyên bản rêu phong, nhỏ, khuôn viên rộng ngút. Mai đã nhiều lần theo mẹ lên chơi. Hồi học phổ thông, ngày Phật đản chùa dọn cơm chay, Mai cùng lũ bạn kéo nhau lên chùa ăn và... quậy. Mai vẫn nhớ khuôn mặt của mấy thầy, giờ họ còn liệu Mai có nhận ra.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vệt xuân lóng lánh Vệt xuân lóng lánhChùa làng. Ngôi chùa nguyên bản rêu phong, nhỏ, khuôn viên rộng ngút. Mai đãnhiều lần theo mẹ lên chơi. Hồi học phổ thông, ngày Phật đản chùa dọn cơm chay,Mai cùng lũ bạn kéo nhau lên chùa ăn và... quậy. Mai vẫn nhớ khuôn mặt của mấythầy, giờ họ còn liệu Mai có nhận ra.Lên tới chùa đã quá trưa. Khách vãn. Ngoài sân một số khách lạ thơ thẩn nửa vềnửa ở. Gian chính của chùa, tượng Phật lớn đặt cao. Mai thấy dăm người đang cúilạy Phật, Mai cũng xếp vào hành lễ. Mỗi lạy lại một tiếng chuông, Mai ngẩng lênmới hay có một vị thầy đứng phía phải tượng Phật, hơi khuất. Chút nữa Mai dừnglại ở cái lạy tiếp theo... Những cánh đào rụng dày thảm lễ. Mai nhớ cảnh người tavốc từng nắm hoa vung lên tiễn chồng buổi ấy... Mai bỏ vào thùng phước sương íttiền, cầm xách ra ngoài chùa. Bâng khuâng. Mai không ngăn được dòng xuân ràorạt chảy vào mình. ***Tết đến tự bao giờ không hay. Mai không chờ đón tết. Đêm ba mươi Mai đưa hếtthảy đồ trên bàn thờ xuống lau chùi sạch sẽ rồi gác lên như cũ. Thắp nhang. Màusáng đỏ hoe. Nhanh. Thê thảm! Chỉ là một vụ va chạm nhỏ, rồi chiếc xe tải bấtthần lao tới. Mai nghe tiếng phanh gấp và tiếng trượt dài của bánh xe...Năm nay người trong làng ngoài xã về ăn tết khá đông. Buổi sáng họ đến thắpnhang cho chồng Mai chật cả nhà. Những năm về trước cứ đến chơi bạn bè anh lạirôm rả bên bình trà, gói thuốc. Qua đó Mai mới khờ khạo nghiệm ra mình lấy H. làsự lựa chọn mỹ mãn. Đôi lúc Mai còn nhủ thầm: trời xe duyên thật chuẩn; trời đãnhìn thấu đức tin của Mai. Còn giờ... có niềm vui bất ngờ lắm Mai cũng chỉ với nụcười héo úa. Mọi người với Mai thì e ngại. Có lần Mai thử khám phá giữa baongười xem họ thương hại hay thương yêu mình. Thật khó. Điều Mai luôn bận lònglà hầu như ai cũng: “Thôi thì... gắng nuôi con...”, Mai nghe nhàm cả tai. Khônggắng nuôi con thì sống làm gì! Sao chẳng ai bảo: Thôi thì... nếu ai đó thật tìnhchăm sóc hai mẹ con... cũng không nhất thiết từ chối, vân vân, mặc dầu Mai khônghề có ý đó. Hay người ta nghĩ nói điều ấy quá sớm?Lâu rồi đấy chứ. Mai sống một mình bên đứa con thơ dại, buồn, cô quạnh...Một giờ nữa là bước sang năm mới. Mai ngoảnh lại trông bàn thờ. Bó nhang cháygần hết. Nhang cong queo, tàn rơi xuống nền nhà lỗ chỗ.Ứa lệ... Hồi nhỏ Mai sợ ma lắm, mỗi lần phải ngang qua đền làng là Mai chạy nhưbay. Bây giờ Mai lại mong sao chồng sẽ hiện về. Chỉ chốc lát thôi, chỉ cần anh ômMai rồi biến mất. Nhưng điều đó vô vọng! Lắm đêm Mai cũng mơ thấy chồngnhưng toàn chuyện xảy ra thường ngày trong quá khứ. Cái hình hài của chồng kẹtdưới bánh xe buổi ấy...Hai ngày nay đầu óc Mai u mê, thân bải hoải và bẩn thỉu nữa. Mai ngần ngại hồilâu mới mở cửa phòng tắm. Chiếc gương phía trong luôn soi khuôn mặt Mai - thậtmiễn cưỡng. Từ ngày chồng mất, Mai chẳng buồn soi.Một năm nữa không chồng sắp qua, Mai muốn soi lại thân thể khốn khổ... Mainhận ra nhan sắc mình đang sở hữu. Sao nó vẫn còn đeo bám, Mai có thiết đâu!Mai ghé mặt gần gương hơn. Ước sao... Mai ước chồng bất ngờ xuất hiện nhẹnhàng đặt tay lên đôi vai mềm. Cảm giác rùng rợn chạy qua thân thể, Mai quayphắt... Cứ như ma vậy. Người Mai nóng dần, má ửng đỏ. Mai khỏa thân. Từ vòihoa sen bụi nước li ti phun xuống. Mai ngước lên mặc cho nước xả vào mặt. Gầnhai năm chung sống với chồng, một đứa con. Mai đưa tay đỡ bầu vú... Mai muốnđạp tung cửa phòng và mặc đời, mặc thiên hạ, Mai ào ra đường như một ngườiđiên loạn.Lên nhà, Mai lại nhìn bàn thờ... Tuổi xuân đáng sợ biết mấy. Tuổi xuân chết tiệt!Nó soi mói, châm chọc, vật vã Mai đến phát dại mới chịu buông tha chăng?! Mainhìn con. Tội nghiệp. Cha mất đã lâu, nó cứ tập tễnh giữa tuổi thơ ác nghiệt. Lớnthêm nó sẽ đau khổ lắm, và sẽ thương mẹ vô cùng... Hay chăng nó sẽ nguyền rủamẹ... Tiếng khóc của Mai âm ỉ, rưng rức trong căn nhà lạnh.Kim đồng hồ giật từng giây dứt khoát, khô khốc. Còn mươi phút nữa... Mai ngồixuống trước gương, bàn tay run run kéo hộc bàn son phấn. Bắt đầu phải sử dụngloại gì và tô vào chỗ nào trên khuôn mặt, Mai không còn nhớ. Thử dùng son tômôi. Đẹp. Mai nhận rõ mình đẹp. Thật tồi tệ! Mai ấm ức bóp chiếc hộp, thề vớilòng mình sẽ không bao giờ nghĩ tới nó nữa.“Con ơi!...” - Mai tới ôm hôn con như sợ tan mất... Mai giật thót.Tiếng gõ cửa.- Ai...?Không tiếng đáp. Im lìm...Tức ngực. Hơi thở dồn, tự dưng Mai chồm dậy. Đứa trẻ bất ngờ hụt mẹ liền khóc.Mai bồng con dậy luôn chứ không ru nó ngủ lại như bao lần. Tâm trí Mai nhảykhỏi cái không gian chật hẹp vốn là ngôi nhà mơ ước của vợ chồng tằn tiện xâycất. Mai rút chốt, cửa từ từ hé mở. Trời trắng đục. Luồng gió nhẹ lách vào, khônglạnh.Không người...Trước mặt nhà Mai là đường cái, con mương và cánh đồng mía mênh mang. Xa títbên kia pháo hoa tung trời. Tiếng trẻ rộ lên. Bây giờ Mai mới để ý, rằng đại giađình nhà chồng bên cạnh đang thức cùng phút giao thời. Không ai nhớ Mai. Họquên Mai đã thành góa? Ai thấu nỗi ...