Một cây bàng và một người con gái, đều chung tình yêu với cậu sinh viên chơi vĩ cầm có giọng hát trầm mặc… Tiếng Vĩ Cầm im lặng một buổi chiều cuối Thu vang lên trên căn phòng nhỏ yên tĩnh và cũng câm lặng trong những khoảng khắc riêng tư.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vĩ cầm im lặng Vĩ cầm im lặngMột cây bàng và một người con gái, đều chung tình yêu với cậu sinh viênchơi vĩ cầm có giọng hát trầm mặc…Tiếng Vĩ Cầm im lặng một buổi chiều cuối Thu vang lên trên căn phòng nhỏyên tĩnh và cũng câm lặng trong những khoảng khắc riêng tư. Cuộn len đandở rơi xuống sàn nhà bằng gỗ, hờ hững lăn một vài vòng buồn tẻ và rồi cũngchết lặng trong cái im lặng dang dở của căn phòng. Đôi tay buông lơi trênđôi mũi kim đan mệt mỏi và hoài nhớ, chiếc khăn đan lặng lẽ như một tiếngthở dài. Chiều đang xuống, êm đềm trên những căn nhà của con phố nhỏ.Hàng cây cuối Thu se sắt và rơi rụng những chiếc lá đỏ nâu như những giọtnước mắt âm thầm. Khu vườn xào xạc tiếng gió, đó là bài ca của mùa Thu –bài ca với những tiếng Vĩ Cầm im lặng vang lên từ quá khứ, từ một cõi mơxa vời…Ngày trước, cách đây hơn hai năm, cũng một buổi chiều cuối Thu trong trẻonhư buổi chiều này, căn gác của ngôi nhà cũ kỹ trước mặt tôi có đón mộtngười chủ mới. Đó là một cậu sinh viên năm thứ 3 của học viện âm nhạc nàođó – một chàng trai cao dỏng, mái tóc rối bù nhưng không theo kiểu của mộtngười nghệ sỹ mà theo kiểu của một người lười chải tóc, gội đầu, gương mặtbất cần giống như cái cách mấy gã gió lang bạt thỉnh thoảng có ghé qua chỗtôi, vài cái áo kẻ tối màu, mấy cái quần bò rách gối, cậu ta chỉ giống nghệ sỹkhi chơi Vĩ Cầm. Thế nhưng chàng trai Vĩ Cầm mà tôi kể thường thì khôngkéo đàn bằng vĩ. Cậu ta gẩy nó bằng tay như một chiếc Guitar và hát theođiệu nhạc với một chất giọng khàn đặc biệt, lạnh lùng và buồn bã. Đôi khi,cậu ta có nhìn ra ngoài ban công và huýt sáo với mấy con chim xanh thỉnhthoảng đến làm tổ trên những cánh tay của tôi, nhưng chưa bao giờ nóichuyện với tôi cả. Tuy nhiên, tôi rất thích kể từ ngày cậu ta đến sống ở căngác tẻ nhạt ấy. Cậu ta làm tôi ưa thức khuya để nghe cái tiếng Vĩ Cầm gẩyvà tiếng hát khẽ khàng như sợ đánh động bà hàng xóm nặng 71kg có cái cổhọng “thôi rồi” ở tầng ba nhà bên cạnh. Thỉnh thoảng bà ta cảm thấy mình bịlàm phiền và dội thẳng một xô nước lớn xuống cái mái ngói nâu đỏ đầy rêunhà cậu sinh viên này. Mấy anh rêu cũng được vài lần sung sướng thế! Mỗilần như vậy, tôi lại bật cười khi nghe tiếng cậu lẩm nhẩm một mình: “Tốnnước quá bác ơi!”.Tưởng rằng cậu ta không chú ý đến tôi nhưng hơn ba tháng sau, cậu có hátmột bài hát nói về cây bàng mùa Thu với những lá rơi màu đỏ thẫm rấtbuồn. Tôi đã nhìn thấy cậu vừa gảy đàn, vừa viết lời hát và thỉnh thoảng cónhìn về phía tôi. Điều đó làm tôi rất vui thích. Có thể lắm chứ, cậu ta tặngbài hát đó cho cây Bàng bạn mình!? Cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ được mộtcâu trong bài hát đó. Giá những chiếc lá còn lại trên cánh tay tôi còn xanh vàđủ sức lực, tôi đã hát lại cho các bạn nghe. Chỉ tiếc là đến chúng cũng sắp lìatôi mà đi rồi.Quay trở lại chuyện cậu sinh viên. Một đêm nọ, một đêm giữa mùa Xuân imlặng, mưa khẽ rơi, cô hoa Sưa cuối phố đã đánh rơi những bông trắng đầutiên, tôi vẫn thức và nghe chàng trai Vĩ Cầm của tôi chơi đàn với một niềmthích thú vô hạn! Bỗng nhiên, tôi phát hiện ra cái điều mà suốt một thời giandài, mải quan tâm đến cậu chàng luộm thuộm, tôi đã không để ý đến, khôngnhận ra: Gác hai của căn nhà ngay gần cạnh tôi mặc dù đã tắt đèn nhưng cómột cô gái vẫn ngồi im bên cửa sổ, lắng nghe tiếng Vĩ Cầm và giọng háttrầm mặc của cậu sinh viên nọ. Điều đó trong khoảnh khắc đã làm tôi rấtkhông hài lòng, giống như phải chia sẻ số nước ít ỏi trong một ngày khônóng với ai đó. Nhưng thoáng chốc, khi bất chợt nhìn thấy giọt nước mắtlặng lẽ lăn trên gò má của cô, sự ích kỷ của tôi tan nhanh như một giọt nướctrên lá bốc hơi trong nắng chiều giữa mùa Hè. Vì thực ra, bài hát lúc ấy cậuta hát là một bài hát thật buồn. Bài hát về một thánh đường, về một ngườicon gái ra đi… “Người tôi yêu giống như bài ca, mà lời xa dở dang chưa hát,bỗng nay nhạt nhoà thiên thu…”. Thế là đêm đó, chúng tôi thức thật khuyanghe cậu hát đi hát lại những giai điệu này. Tiếng Vĩ Cầm lẫn vào mưa vàvương lên những bông hoa Sưa rơi trắng đêm…Có một ngày, khi mùa Hè đã đến từ rất lâu, trong một buổi chiều tắt nắng,tôi mỉm cười ngắm cậu sinh viên ấy nhoài người ta ban công, ngơ ngẩn nhìntheo bóng chiếc áo trắng của cô gái đó. Đêm đến, cậu ta hát “… dấu phố emqua, hàng cây xưa hé nụ – một loài hoa thơm dấu vết ngây thơ một tình yêu,em nhớ chăng…”, còn tôi, lắng nghe và lén nhìn sang cửa sổ nhà cô gái nọ,vẫn đang im lặng nhìn về phía bên này…Thấm thoắt chàng trai Vĩ Cầm của tôi cũng đã ở đây được gần một năm. Cậuta và cô gái ngồi bên cửa sổ vẫn chưa một lần nói chuyện. Có phải với nhau,họ đặc biệt đến nỗi không dám ngước mắt nhìn nhau mỗi khi đi qua đường,không dám mỉm cười chào nhau mà chỉ len lén quay lại khi người kia đãbước vào nhà. Họ, một người vẫn cứ lặng lẽ ngồi bên khung cửa mở thâuđêm, bồi hồi nghe tiếng Vĩ Cầm và trìu mến nhìn về phía gác hai của ngôinhà bên này; một người vẫn nhoài ra trên cái ban công gỗ rêu mục cũ kỹ,ngẩn ngơ nhìn theo một bóng ...