Nó ôm lấy mẹ òa khóc nức nở. Cái từ "mẹ" được bật ra, vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Nó đã mong đợi được gọi dì là mẹ từ rất lâu rồi. Cuối cùng thì nó cũng tìm thấy mẹ, tuy không sinh ra nó nhưng vẫn là một người mẹ đúng nghĩa. "Trời mưa bong bóng phập phùng Mẹ đi lấy chồng con ở vơi ai" Tiếng ai ru con văng vẳng trong chiều nghe sao buồn thế. Mắt nó chợt cay cay khi nhớ đến người mẹ của mình. Nó đã từng có một người mẹ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vì con là con của mẹ Vì con là con của mẹNó ôm lấy mẹ òa khóc nức nở. Cái từ mẹ được bật ra, vỡòa trong niềm hạnh phúc. Nó đã mong đợi được gọi dì là mẹtừ rất lâu rồi. Cuối cùng thì nó cũng tìm thấy mẹ, tuy khôngsinh ra nó nhưng vẫn là một người mẹ đúng nghĩa. ***Trời mưa bong bóng phập phùngMẹ đi lấy chồng con ở vơi aiTiếng ai ru con văng vẳng trong chiều nghe sao buồn thế. Mắtnó chợt cay cay khi nhớ đến người mẹ của mình. Nó đã từng cómột người mẹ dịu dàng và một gia đình hạnh phúc. Nhưng rồimọi chuyện đổi thay từ khi bố mất việc. Mà nguồn thu nhập củacả gia đình chủ yếu chỉ trông chờ vào đồng lương của bố thôi.Chán nản, bố đâm ra rượu chè, cờ bạc rồi về đánh mắng mẹ.Đêm nào nó cũng nghe tiếng loảng xoảng của chén bát vỡ.Nhiều khi đang ngủ cũng giật mình thon thót. Nó thấy mẹ khóc.Những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên đôi má bầu bĩnh của nó.Tiếng đổ vỡ hòa với tiếng khóc xé lòng của mẹ, giày vò tâm trínó, ám ảnh nó cả trong những giấc mơ. Và rồi mẹ cũng bỏ nómà đi, mẹ ra đi trong một chiều mưa bong bóng, như chiều nay.Khi ấy nó mới năm tuổi. Nó bật khóc khi nhớ về chiều mưanăm ấy, một con bé năm tuổi, chạy dưới mưa, vừa gào khócvừa gọi mẹ đến khản cả cổ. Nhưng mẹ đi mãi không về. Chiềunay nó lại khóc. Nó khuỵu xuống: Con có tội tình gì đâu, saomẹ nỡ bỏ con mà đi? ***Thời gian trôi, nó đã bước vào tuổi thiếu nữ. Nhưng thiếu bàntay chăm sóc của mẹ, nó thành một đứa con gái phát triển tựnhiên, như một bông hoa hoang dại không được ai chăm bón.Trông nó cũng xinh xắn nhưng ăn mặc tuềnh toàng, mái tóc lúcnào cũng rối bù, nó hoàn toàn không biết làm điệu như nhữngcô bạn khác. Việc nhà, từ lớn đến nhỏ, nó cứ động vào cái gì làhỏng cái ấy, rửa bát không sạch, quét nhà không nên. Mà chẳnghiểu sao nó động vào cái gì cũng loảng xoảng mà bố nó vẫn bắtnó làm. Cơm nó nấu thì bữa sống bữa khê, thức ăn thì mặnchát, toàn kiểu chém to kho dừ. Có lần bố nó giận hất cả mâmcơm đi rồi quát nó ầm ầm:- Con gái lớn rồi mà không biết làm ăn một cái gì cả. Cứ để bốmày phải hầu mãi à?Nó không nói câu nào, lẳng lặng nhặt từng mảnh bát vỡ, tuyệtđối không có lấy một giọt nước mắt. Bao nhiêu năm trôi quanhưng thói quen uống rượu của bố nó vẫn không thay đổi. Màmỗi lần say bố lại đánh mắng nó. Ngày trước nó còn khóc, dầndần nó cũng chả buồn khóc nữa, bố nó đánh đến gãy cái roi làcùng chứ gì. Có lần nó hét lên:- Bố cảm thấy đánh chết được con thì đánh đi. Vì bố nên mẹmới bỏ đi. Con ghét bố.Bố nó nghe xong liền tát nó một cái và quát:- Câm mồm! Con mẹ mày nó bỏ đi theo trai rồi. Đừng có nhắcđến nó trước mặt tao.- Dù sao thì tất cả cũng là tại bố.Nó lẩm bẩm trong miệng nhưng cũng đủ để bố nó nghe thấy.Bố nó lại như phát điên lên, túm lấy tóc nó rồi đay nghiến:- Cái con mất dạy này. Mày càng lớn càng giống con mẹ mày.Hơi men phả vào mặt nó khiến nó choáng váng. Rồi bố nóbuông tay ra khiến nó đổ sụp xuống nền nhà. Đưa tay lên vuốtmột bên mặt hằn năm đầu ngón tay, nó chua chát:- Bố có dạy con đâu mà bảo con mất dạy.Những khi say bố nó thường hung dữ thế. Còn lúc bình thườngbố nó rất ít nói. Hai bố con đều lầm lì như nhau nên cái nhànhiều khi cái nhà lạnh lẽo đến phát sợ. Bố quát mắng nó thườngxuyên vì nó vụng về quá, nhưng chỉ khi say mới ra tay đánh nó.Tội nghiệp nó, ai bảo càng lớn càng giống mẹ chi. Có lẽ, bốghét nó, đánh nó, mắng nó cũng vì thế.Nó ngồi lặng lẽ trước gương, nó nhìn lại những bức ảnh giađình đặt trên bàn. Phải công nhận một điều, những đường néttrên khuôn mặt nó rất giống mẹ, nhất là đôi mắt. Nó bỗng xuatay gạt tất cả xuống đất. Cả chiếc gương, cả những khung ảnh.Những mảnh kính vỡ văng tung tóe trên sàn nhà. Nó cúi xuống,nhặt lấy một mảnh thật sắc rồi cắt bỏ đi từng mớ tóc, mái tócdài hoe màu nắng bỗng chốc cụt ngủn. Từ đó nó không để tócdài nữa, cũng chẳng mấy khi soi gương nữa. Nó trở nên hoangtàn, lì lợm. Tính cách ngày một bất cần. Ở lớp nó chẳng có đứabạn gái thân nào cả, nó toàn chơi với lũ con trai, cũng đá bóng,đánh đấm như con trai. Nhiều khi còn theo bọn con trai đi đánhnhau nữa. Những lời quát mắng, đòn roi chẳng có nghĩa lí gìvới nó. Nó dường như đã chai lì. ***Một ngày, bố nó dẫn về một người phụ nữ, làm một cái lễ cướihỏi đàng hoàng, và bảo nó gọi người ấy là mẹ. Làm sao nó cóthể gọi một người đàn bà xa lạ là mẹ chứ. Nó chỉ có một ngườimẹ thôi. Dẫu người mẹ ấy có đành lòng bỏ nó đi thì mẹ vẫn làmẹ. Không thể nào khác được. Riêng mặt trời chỉ có một màthôi. Và mẹ em chỉ có một trên đời – nó đã được dạy như thế.Vậy thì, nó phải xưng hô với người phụ nữ kia thế nào đây?Như đoán được điều khó xử của nó, người phụ nữ kia chủ độngnói:- Con không muốn thì cứ gọi cô là dì cũng được.Ngay từ lúc mới về nhà nó, cô ấy đã tỏ ra rất tốt với nó, nhưngnó vẫn giữ thái độ lạnh lùng và lì lợm. Mấy đời bánh đúc cóxương – ...