Danh mục

Vị Đắng

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 102.02 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nó lặng lẽ ngồi xuống, khẽ tựa đầu vào thành ban công của căn phòng trọ. Nhẹ nhàng như thể nó sợ đánh thức một ai đó. Bóng tối bao trùm lấy nó. Đêm. Nó ngước nhìn lên bầu trời, chẳng có một vì sao, chỉ thấy một thứ ánh sáng mờ ảo phát ra từ ngọn đèn đường, phản chiếu vào khuôn mặt đầy suy tư của nó. Cơn gió nhẹ thoảng qua, nó khẽ rùng mình, đưa tay ôm chặt đầu gối, nó lại đang hồi tưởng về những kỉ niệm đã qua. Những kỉ niệm mà nó...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vị Đắng Vị ĐắngNó lặng lẽ ngồi xuống, khẽ tựa đầu vào thành ban công của căn phòng trọ. Nhẹ nhàngnhư thể nó sợ đánh thức một ai đó. Bóng tối bao trùm lấy nó. Đêm. Nó ngước nhìn lênbầu trời, chẳng có một vì sao, chỉ thấy một thứ ánh sáng mờ ảo phát ra từ ngọn đènđường, phản chiếu vào khuôn mặt đầy suy tư của nó. Cơn gió nhẹ thoảng qua, nó khẽrùng mình, đưa tay ôm chặt đầu gối, nó lại đang hồi tưởng về những kỉ niệm đã qua.Những kỉ niệm mà nó tự nhủ phải chôn chặt trong lòng….*****Ngày 4 tháng 11…Ngày sinh nhật nó.Nó dậy sớm hơn mọi khi, lon ton chạy xuống bếp phụ mẹ nấu buổi sáng; nói là phụ vậythôi, chứ thật ra nó cũng chẳng làm gì ngoài việc đứng bên cạnh “cổ vũ” cho mẹ khẩntrương chuẩn bị thức ăn không thì ba nó sẽ trễ làm và nó sẽ muộn học mất. Hoàn tất. Mộtđĩa bánh sanwich nướng kĩ, thơm phức được đặt ra giữa bàn, một đĩa rau cạnh bên, baphần trứng ốp la “thịnh soạn”; và tất nhiên, sẽ không thiếu một tách cafe cho ba, một lynước cam cho mẹ và một hộp sữa lạnh cho nó. Ngồi vào bàn ăn, nó không quên cảm ơnvề nụ hôn của mẹ và món quà của ba trước khi dùng bữa. Ba xoa đầu, chúc nó sinh nhậtvui vẻ. Nó cười tít mắt. Nó đã bước sang tuổi 16 rồi mà sao trông nó cứ như con nít vậynhỉ?!Đứng trước gương, nó có vẻ điệu đà hơn mọi khi. Diện vào mình bộ áo dài trắng muốt,tóc buộc cao gọn gàng trông nó xinh hơn rất nhiều. Nó cứ chần chừ, đi tới đi lui chẳngchịu bước ra khỏi phòng. Chỉ đến khi mẹ cất tiếng gọi vì sợ con gái trễ học thì lúc đó nómới lật đật chạy xuống. Đẩy nhẹ cánh cổng sắt, nó vươn vai, hít lấy cái không khí se selạnh của tháng 11, khí trời hòa quyện vào hơi thở cho nó cảm giác hạnh phúc đến lạngười. Nó rảo bước trên con đường quen thuộc để đến trạm xe buýt, xuýt xoa ngồi lêntrên chiếc ghế chờ còn vương chút hơi sương. Lạnh lắm! Lúc nào cũng vậy, nó luôn là vịkhách đầu tiên. Ngồi đợi xe buýt, nó tranh thủ trả lời tin nhắn của lũ bạn, nó nhận đượcbao nhiêu là lời chúc, nào là sức khỏe, nào là xinh đẹp, nào là thành công…và có mộtđiểm chung duy nhất ở mọi tin nhắn là ai cũng chúc nó tìm được nữa kia của mình. Nókhẽ mỉm cười. Ừ! Thì cũng đúng thật, trong đám bạn nó chơi, cũng chỉ có mỗi nó là “đơnchiếc”. Nhưng nó chẳng buồn vì điều đó. Đôi khi, lũ bạn ghẹo nó, bảo sao nó vô cảm; nócũng chỉ biết cười trừ vì sự thật nó chẳng hề có nổi một xúc cảm khi đứng trước tụi contrai. Cứ mãi suy nghĩ miên man, rồi…xe buýt đi qua lúc nào nó cũng chẳng hay. Côngcốc. Nó tức ứa nước mắt. Sáng nay còn có bài kiểm tra, chắc nó chết mất…- Nhóc sao vậy? - một giọng nói là lạ cất lên sau lưng nó.Nó ngước mặt lên, hóa ra là anh chàng hàng xóm mới chuyển tới.- Sao đi ké không bé con!Thực sự thì bây giờ nó cũng chẳng biết phải làm sao, thôi thì đánh liều nhờ người bạn“chưa quen” này xem thế nào.Ngày 4 tháng 11…Ngày đầu tiên nó và anh nói chuyện với nhau!Và thế là từ ngày có được người bạn mới đó nó không phải dậy sớm, không phải lo trễhọc. Nó chỉ có một việc duy nhất là đúng giờ ra trước cổng nhà chờ anh tới rước nó đi.À! Quên mất, nó chưa kịp giới thiệu. Anh bạn ấy tên Phong ( gió to đấy!), học cùngtrường với nó và tất nhiên là phải hơn nó một lớp mới vinh dự được nó gọi là anh chứ!Cũng con đường quen thuộc dẫn đến trạm xe buýt, cũng những cơn gió mà nó đã quen cảmùi. Nhưng, hôm nay có cái gì khang khác, phải chăng chính sự có mặt của anh đã làmthay đổi những thói quen trong cuộc sống của nó.Ngày nào cũng như ngày nào, từ lúc chở đi cho đến lúc chở về anh phải nghe không biếtbao nhiêu câu chuyên rắc rối của lũ con gái chúng nó. Thế là chẳng bao lâu, từ một ngườikhông biết một chút gì về tụi con gái, không dính dáng gì tới cái “mớ bồng bông” ấy, anhđã trở thành một con người khác hoàn toàn. Anh quan tâm nhiều hơn tới những chuyệnđó để vô hình dung anh trở thành chuyên gia gỡ rối những chuyện đâu đâu cho nó.Thời gian cứ thế trôi đi, những câu chuyện như gắn kết anh và nó lại với nhau hơn. Anhđã rất thân với nó rồi..!Vậy mà đã một năm kể từ ngày nó quen anh. Anh với nó giờ đây cũng chỉ như hai ngườibạn, không hơn không kém, và thậm chí nó nghĩ anh còn không biết hôm nay là sinh nhậtnó. Vẫn cái khí trời se lạnh đó, vẫn là nụ hôn của mẹ, vẫn là món quà của ba, vẫn lànhững tin nhắn chọc ghẹo của lũ bạn…nhưng, sao nó cảm thấy buồn lắm, phải chăng tráitim nó đã không còn vô cảm như xưa nữa!Ngồi sau lưng anh để anh đèo đến trường, nó cứ muốn mở lời, khoe với anh hôm nay làsinh nhật nó, khoe với anh món quà nó nhận được từ ba, mẹ cùng lũ bạn, nhưng sao nóchẳng thể cất lên thành lời. Nó cứ thấy kì cục làm sao ấy!.Cả ngày hôm ấy, nó tắt điện thoại. Một mình lang thang ngoài biển, cảm nhận vị mặn củabiển, lắng tai nghe tiếng biển vỗ, nó hi vọng biển có thể hiểu nó, ôm nó vào lòng mà anủi, mà sẻ chia. Cứ ngồi vậy, nhìn những cơn sóng đánh ập vào bờ, nó cảm thấy lòng nóthoải mái hơn rất nhiều.- Bé con! – giật mình nó quay người lại. Anh đứng đó, chìa ra trước mặt nó một bó hồng– Happy ...

Tài liệu được xem nhiều: