Thông tin tài liệu:
Trương Hàn Nhược Tử: Một con bé nhạt nhẽo, bất cần đời, cô độc. Sống cùng những chiếc mặt nạ. Không bao giờ tin vào thần thoại. Nó cho rằng: Cuộc sống là do ta đoạt lấy, và sự lựa chọn khắc nghiệt của tự nhiên là không tránh khỏi. Mình được chọn thì người khác bị loại, đó là quy luật luân thường.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vị đắng của nụ cười Vị đắng của nụ cườiTrương Hàn Nhược Tử: Một con bé nhạt nhẽo, bất cần đời, cô độc. Sống cùngnhững chiếc mặt nạ. Không bao giờ tin vào thần thoại. Nó cho rằng: Cuộc sốnglà do ta đoạt lấy, và sự lựa chọn khắc nghiệt của tự nhiên là không tránh khỏi. Mình được chọn thì người khác bị loại, đó là quy luật luân thường.Dương Trí Minh: Một gã chả phải nhà giàu tử tế gì, và là chủ của một sòng bạcnhỏ, đồng thời là cầm đầu một nhóm nhỏ chuyên đi đòi nợ. Gã có châm ngôn: Tiền bạc dù bẩn thỉu nhưng nuôi sống con người, còn nhân phẩm trong sạch nhưng dù chết cũng đi tong.Cuộc sống không phải lúc nào cũng đẹp. Nếu ỷ lại thì sẽ không bao giờ tốt hơn.Sẽ chẳng có tình cảm xen vào, phải dẫm đạp lên nhau mà sống. Kẻ chiến thắng là kẻ tàn nhẫn và khôn ngoan, người thua cuộc là người nhân từ và ngu dốt.Cái giá phải trả cho sự ngây thơ là tay trắng, và phần thưởng cho kẻ mạnh hơn là tất cả. Chương 1: Nhẹ tênhMàn đêm buông xuống. Trời mưa phảng phất, bầu trời đen kịt. Không cósét.Nhưng buồn, ảm đạm. Gió buốt thấu xương. Những cành cây khẳng khiu tạothành những hình thù ma quái, dường như đang muốn dọa người.Trên đường giờ chỉ lẻ tẻ có vài người. Thật đúng là rất thuận lợi cho bọn trộmcướp hoành hành.Trong con hẻm, vang lên vài tiếng đánh nhau. Nhưng chẳng ai biết là trong đó xảyra gì. Bởi họ không bao giờ vào đó, khác nào lao đầu vào chỗ chết.Trong màn đêm u uất, một đứa con trai đứng dựa tường, phì phèo điếu thuốc. Rồinhững tiếng “bụp… chát…” cứ tiếp diễn liên hồi._ Xin anh… tha cho tôi.Một người đàn ông có vẻ luống tuổi, lê lết trông đến tội nghiệp, máu me be bét,kéo chân người thanh niên.Có vẻ mọi người ai cũng đoán người thanh niên sẽ tha cho người đàn ông kia.Nhưng không, anh ta túm cổ người đàn ông lên và cất từng tiếng, khói thuốc từmiệng cũng bay ra theo từng lời nói:_ Tôi không quan tâm. Tôi biết ông là người giữ chữ tín, nhưng ông đừng hòngtrốn được tôi. Tôi cho ông khất mấy lần rồi, lần này tôi sẽ dạy cho ông một bàihọc.Lấy điếu thuốc từ miệng ra, gã dí vào má người đàn ông._ Lần này tôi tạm tha cho ông, nhưng sẽ không có lần sau đâu. Nếu lần sau tôi đếnmà ông không đưa tiền cho tôi, thì coi chừng cái mạng của ông đấy.Gã nói rồi bước đi, bọn đàn em cũng lẽo đẽo theo sau. Bọn họ mất hút sau màu đenđặc.