Anh quay đầu xe lại và chạy theo, gọi với bảo Tuyết Vân dừng lại. Cả ba chạy đến cuối góc đường, hai cô gái nhìn nhau, chàng trai đứng giữa lúng túng liền cất tiếng Sao em không đợi anh đến đón? Trễ 15 phút mà chưa thấy anh, nên em tự qua… À… Anh xin lỗi. Tại anh ngủ quên, hôm qua làm việc hơi khuya! – Cậu hỏi Vân:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VÌ ĐÓ LÀ EM VÌ ĐÓ LÀ EM(Lát cắt còn lại của Từ khi em đến”)Anh quay đầu xe lại và chạy theo, gọi với bảo Tuyết Vân dừng lại. Cả ba chạyđến cuối góc đường, hai cô gái nhìn nhau, chàng trai đứng giữa lúng túng liềncất tiếng hỏi Vân:- Sao em không đợi anh đến đón?- Trễ 15 phút mà chưa thấy anh, nên em tự qua…- À… Anh xin lỗi. Tại anh ngủ quên, hôm qua làm việc hơi khuya! – Cậuchàng gãi đầu hối lỗi.Bỗng Mai Hương xen vào:- Anh không cần nhận lỗi về mình vậy đâu. Vì chở em đi ăn sáng mà anhmới đến trễ mà!Tuyết Vân nhìn Mai Hương dò chừng, rồi hỏi:- Chị là…?- À, cô ấy là…Anh vừa tính giới thiệu thì Mai Hương chen ngang tự chủ động nói:- Tôi là Mai Hương, là bạn gái của anh Phong!Phong đờ người, nhăn mặt nhìn Hương tỏ vẻ bực bội. Không khí bỗng chốccăng thẳng, Tuyết Vân liền cất tiếng:- Anh Phong bao giờ cũng đi tập thể dục trước khi ăn sáng. Với lại em đãlàm việc với anh ấy gần nửa năm nay rồi, không hề nghe nói anh ấy có bạngái.- Ơ hay… Anh Phong có bạn gái hay không bộ phải báo cáo cho cô biết sao?Cô là gì của anh ấy chứ?!- Vậy thời gian qua, chị ở đâu?Mai Hương ngập ngừng, đắn đo rồi nói:- Thì… tui đi du học!!! Mới trở về hôm qua… Chúng tôi quen nhau lâu lắmrồi, người mới” như cô làm sao biết chứ!!!Mai Hương nhìn Vân tỏ vẻ thách thức, như thể hoàn toàn trên cơ” tìnhđịch. Anh nhìn Hương lắc đầu, ngao ngán… Vân nhìn anh như mong sẽ cónhững lời giải thích rõ ràng. Nhưng anh chẳng giải thích gì thêm, chỉ nói:- Thôi được rồi. Giờ tôi phải đi tập thể dục để còn đi làm nữa, Hương về đi!- Còn một quãng nữa mới tới nhà em, anh tính để em lết bộ à?- Cũng gần mà, đi 5 phút là tới!- Ngày trước anh ga- lăng lắm mà, mới mấy năm mà vô tình lãnh đạm vậysao?Vân liền nói:- Thôi anh chở chị Hương về đi. Mình bỏ một ngày không sao mà!Vì vùng vằn mãi, cuối cùng anh đành chở Hương về nhà, Vân lặng lẽ quay xetrở về thay đồ rồi đến công ty. Suốt buổi sáng, anh và Vân chỉ gặp nhau vìcông việc, khi vừa xong, Vân bỏ đi mà không nói thêm gì, cố tránh mặt anh.Đến chiều, anh chủ động đến gặp cô…- Sao em cứ tránh mặt anh thế? Không muốn nói chuyện với anh à?- Có gì để nói bây giờ… Khi anh không muốn nói!- Ý em là sao?- Người yêu của anh trở về rồi. Chắc em không nên thân thiết với anh quá…sẽ bị chị ấy hiểu lầm!- Chài! Cô ta về là chuyện của cô ta. Anh không quan tâm!- Em biết, nhưng có vẻ chị ấy muốn quay lại. Anh tính sao?- Hả? Quay lại? Chắc không có đâu. Cô ấy có gia đình rồi, với lại…- Chẳng ai đang hạnh phúc ấm êm với gia đình của mình mà lại đi ngoạitình với người mà mình đã từng ruồng bỏ cả. Anh hãy tự tìm hiểu đi!!!Nói rồi, Vân bỏ đi, anh vẫn ngơ ngác chưa hiểu. Vì từ lâu, anh đã biết Hươngkhông hề yêu anh, anh nghĩ việc Hương quay lại chỉ là để thăm gia đình, rồiđến gặp để nhìn thấy anh tàn tạ như thế nào thôi. Nên anh đã cố sống tốt,thoải mái, vui vẻ, lạc quan để Hương thấy là cô đã lầm, anh đã đứng dậy vữngvàng sau những tuyệt vọng, và không còn bi lụy khổ đau nữa.Nhưng rồi từ từ anh cũng nhận ra, Hương ngày nào cũng đến tìm anh, đòi đichơi hay đi ăn này nọ, lại còn kêu anh mua quà cho cô nàng nữa chứ. Tấtnhiên, anh đều từ chối với đủ mọi lý do có thể nghĩ ra, đã qua rồi cái thời dạigái chiều chuộng cung phụng cho cô người yêu cũ muốn - gì - được - nấy”này rồi.Anh cũng có nói cho Vân biết rõ ràng, rằng anh không còn chút lưu luyến gìvới Mai Hương nữa, cũng như chẳng muốn gặp mặt để nghe giải thích gìthêm, tất cả đã là quá khứ hết rồi. Và anh nhờ Vân tư vấn xem làm cách nàođể Hương thôi đeo bám để lại tiếp tục lợi dụng anh đây.Vân không nói gì nhiều, chỉ khuyên anh nên gặp mặt và nói chuyện với MaiHương một lần để giải quyết mọi chuyện. Anh càng trốn tránh lại càng chothấy anh lo sợ và e dè với chính cảm xúc của bản thân, và dù bất kỳ cách nào,Mai Hương cũng sẽ làm để anh quay về với cô ấy. Và đúng như những gìTuyết Vân nói, Hương đổi thay hoàn toàn y như hồi còn mới yêu nhau, ngọtngào và tình cảm, luôn quan tâm và lo lắng cho anh. Nhưng những điều đókhông còn làm anh thấy vui sướng nữa, mà ngược lại rất khó chịu và phiềnphức. Anh cũng chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói chuyện rõ với Ma ...