Gần hết nửa canh năm, hướng đông sao mai đã ló mọc. Bầu trời rực sáng, nên chỗ đen đen, chỗ đỏ đỏ; mặt cỏ gội sương nên khoảnh ướt ướt, khoảnh khô khô. Có một người đàn ông, tuổi trên bốn mươi, ở phía dưới trường đua ngựa cũ Sài Gòn, theo đường quản hạt lầm lũi đi riết lên xóm Chí Hoà, hai tay có ôm một đứa con nít chừng năm, sáu tuổi. Mấy nhà ở dọc theo hai bên lộ còn ngủ, nên cảnh vật im lìm, duy có một cỗ xe bò chở rau, cải,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vì Nghĩa, Vì TìnhVì Nghĩa, Vì Tình Hồ Biểu Chánh Vì Nghĩa, Vì Tình Tác giả: Hồ Biểu Chánh Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 30-October-2012Trang 1/140 http://motsach.infoVì Nghĩa, Vì Tình Hồ Biểu Chánh Chương 1 - Con Thơ Lìa MẹGần hết nửa canh năm, hướng đông sao mai đã ló mọc.Bầu trời rực sáng, nên chỗ đen đen, chỗ đỏ đỏ; mặt cỏ gội sương nên khoảnh ướt ướt, khoảnhkhô khô.Có một người đàn ông, tuổi trên bốn mươi, ở phía dưới trường đua ngựa cũ Sài Gòn, theođường quản hạt lầm lũi đi riết lên xóm Chí Hoà, hai tay có ôm một đứa con nít chừng năm, sáutuổi.Mấy nhà ở dọc theo hai bên lộ còn ngủ, nên cảnh vật im lìm, duy có một cỗ xe bò chở rau, cải,khoai, đậu ở trên miệt Bà Quẹo thủng thẳng đi xuống, cặp bò na nần, lồng đèn leo heo, bánhxe kêu lét két.Khi người với xe bò gần gặp nhau thì đứa con nít vùng khóc lên. Người bồng nó, nạt nhỏ nhỏrằng:- Nín đi nà, khốc giống gì. -- rồi bét vô lề đường mà đi; người đánh xe mắc ngủ gục nên khôngnghe thấy chi hết.Người bồng đứa nhỏ đi đến xóm Chí Hoà rồi quẹo vô một cái bờ nhỏ bên phía tay trái. Bờquanh co mà lại tối mò, dưới chơn ngọn cỏ đưa ngọn lúp xúp, trên đầu cây giao nhành bít chịt,cảnh coi hiểm lắm, nếu ai không quen thuộc thì trong lúc ban đêm như vầy ắt nhát bước chơnvào. Người nầy tuôn ngọn cỏ mà đi xăng xái cũng như ngoài đường trống, chẳng có chút chi bợngợ. Đi được chừng vài trăm bước thì tới một cái nhà tranh nhỏ và thấy cửa vách xịch xạc, ngườiấy giở cửa chun vào kêu rằng:- Mầy a, mầy a, dậy đốt đèn coi nào.Bước vô nhà rồi, người ấy mò lại bộ ván, để đứa nhỏ ngồi xuống và kêu nữa rằng:- Mầy a , dậy đốt đèn lên.Ở phía trong có một người đàn bà lục tục mò hộp quẹt đốt đèn rồi bưng ra. Chị ta dòm thấy cómột đứa con nít ngồi khóc trên ván thì chưng hửng, nên ngó người đàn ông mà hỏi rằng:- Con của ai ở đâu vậy?- Của họ mới cho tao.- Họ cho mà mình lãnh về làm gì?- Lãnh về nuôi, chớ lãnh làm gì.- Úy! Mẹ ơi, ai mà nuôi con nít cho đặng?Đứa nhỏ ngó người đàn bà và ngó dớn dác trong nhà rồi khóc mà kêu má nữa. Người đàn ôngchúm chím cười rồi nói với người đàn bà rằng:Trang 2/140 http://motsach.infoVì Nghĩa, Vì Tình Hồ Biểu Chánh- Bồng đi từ dưới Sài Gòn về trên nầy mỏi tay quá. Mầy bồng nó một chút coi; bồng dỗ nó rồitao nói chuyện cho mà nghe.Người đàn bà để chong đèn trên ván rồi xớt bồng đứa nhỏ. Đứa nhỏ càng khóc lớn và kêu mánhặt hơn nữa. Người đàn bà nhìn nó và nói rằng:- Con trai mà. Nín đi, khóc giống gì.Người đàn bà lại day qua hỏi người đàn ông rằng:- Đêm nay đi làm miệt nào đâu mà không có chi hết, lại ẵm con nít về như vầy nè?- Ậy! Con nầy nóng quá! Sao mầy biết tao không có chi hết? No lắm chớ.Người đàn ông thò tay và dây nịt móc ra ba tấm giấy xăng, rồi bước lại gần đèn phành ra màđếm. Người đàn bà chụp lấy mà coi và hỏi rằng:- Giấy bạc mấy đồng đây?- Con nầy ngu quá! Giấy trăm mà nó không biết chớ.- Giấy trăm hay sao. Mẹ ơi, té ra ba tấm đấy là ba trăm. Mình làm nhà ở đâu vậy?- Không phải tao làm, họ cho tao mà.- Ai dại gì mà cho mình nhiều như vậy? Đâu mình nói thiệt cho tôi nghe một chút mà.Người đàn ông mới leo lên ván mà ngồi, thò tay bưng chong đèn để xích tới. Người đàn bàmuốn nghe câu chuyện mà bị đứa nhỏ bồng trên tay nó khóc hoài, làm cực lòng quá, chị ta giậnmới đem nó để nằm trên cái võng rồi trở lại hỏi người đàn ông nữa rằng:- Chuyện sao đâu mình nói cho tôi nghe một chút. Còn thằng nhỏ đó ở đâu vậy?- Chuyện kỳ lắm. Đêm nay tao đi, tao tưởng bị rồi, té ra khỏi hại mà lại may quá. Hồi 12 giờkhuya, tao ghé rình cái nhà lầu ở đường Thuận Kiều. Tao biết nhà ấy là người Việt nên taokhông sợ. Tao đứng ngoài cửa sổ mà rình hơn một giờ đồng hồ, trong nhà tối mò mà lại vắngteo. Tao chắc họ ngủ mê tao mới cạy cửa sổ. Không dè cửa sổ đó ngay bộ ván, lại có một ngườinằm đó nữa chớ! Tao nhát nhát, sợ chung vô động ván họ hay. Tao muốn bỏ mà đi làm chỗkhác, ngặt cửa đã phá rồi, bỏ thì uổng lắm, mà trời lại gần sáng, đi làm chỗ nào nữa cho được.Tao đứng rình hoài, đến gần ba giờ tao mới lén chun vô. Tao bò trên ván nhẹ nhẹ, không dèngười nằm đó họ hay nên họ cũng rình tao. Tao vừa muốn bước chân xuống đất thì người ấyvùng ngồi dậy, nhảy đạp tao một cái té nằm sấp ngay chừ, rồi nó chận cổ đè trên lưng tao màbắt tao.- Úy mẹ ôi! sao mình không đánh mà giải vây?- Giải khỉ họ! Tao bị đạp một cái té sấp tức quá, cựa quậy không nổi, còn con dao tao cầm trongtay thì nó văng xa lắc, còn giống gì đâu mà cự. Hồi đó tao tưởng cái mạng tao đã hết rồi, taochắc phải vô khám, ...