Danh mục

Vị ngọt Cafe đen

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 477.22 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“-Hai Café đen đá,chị nhé!-Nam gọi sau khi tôi trả lời “Em uống gì cũng được”Đây không phải là lần đầu tiên tôi vào trong quán Café nhưng cảm giác của tôi lúc này vẫn cứ làm sao ấy.Có ít nhất hai lý do để giải thích cho điều đó.Thứ nhất đối với những quán Café mờ mờ đèn màu xanh,đỏ cứ có gì đó không trong sáng
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vị ngọt Cafe đenVị ngọt Cafe đen“-Hai Café đen đá,chị nhé!-Nam gọi sau khi tôi trả lời “Em uống gì cũng được”Đây không phải là lần đầu tiên tôi vào trong quán Café nhưng cảm giác của tôi lúcnày vẫn cứ làm sao ấy.Có ít nhất hai lý do để giải thích cho điều đó.Thứ nhất đốivới những quán Café mờ mờ đèn màu xanh,đỏ cứ có gì đó không trongsáng(^_^).Và thứ hai là tôi đang 1vs1 cùng một XY (XY này không phải là thằngbạn con chí cắn làm đôi của tôi vì nó đã đi du học từ sáu tháng trước).Mà đó làNam.Thi Đại học xong ra ngoài ,tôi đã biết ngay được kết quả tồi tệ của tôi.Bà chị gáiđang công tác trong Sài Gòn suốt ngày tít tít cho tôi “Nếu không đỗ ĐH thì vàotrong này học ,ở cùng với chị cho vui”.Còn ông anh quý tử của tôi thì giới thiệucho tôi một ngừoi bạn trai để thỉnh_thoảng_đi_chơi_cho_đỡ_buồn. Đó chính làXY mà tôi nhắc đến ở trên.Nam hơn tôi ba tuổi,là sinh viên năm thứ ba ,cùng làng với tôi nhưng thú thật làcho đến khi ông anh giới thiệu thì tôi mới biết mặt.Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấyNam.Một tuần sau khi quen(tức là hôm nay),chúng tôi đi uống nước cùng nhau. [IMG]***************************/Kentji/blog/cafeden1.1.jpg[/IMG]Tâm trạng của tôi lúc này cũng không tốt hơn lúc mới thi xong là bao nhiêu.Tôicũng không biết Nam có khó chịu về tôi không,nhưng tôi biết lúc này tôi khôngkhác gì…cô hồn .Tôi nhấp ngụm Café ,nhăn mặt ,chun mũi vì đắng.Nam cười:“Em chưa cho đường mà”.Vị đắng của café làm tôi sáng suốt hơn.Tôi luốngcuống:em khờ quá.Nam lại cười.Nụ cười ấy làm hai má tôi nóng lên .Từ hôm ấy, cứ một tuần hai lần,tôi và Nam cùng đi chơi.Điểm đến duy nhất đó làCafé Minh Huyền, chỗ ngồi duy nhất là chiếc bàn nhỏ trên sảnh tầng hai.Chiếcbàn này rất đặc biệt,xung quanh nó là những chiếc khác kích thước lớn,xếp bốnghế,nó thì nhỏ hơn và chỉ xếp hai ghế.Ngồi ở đó có thể quan sát tất cả mọi ngườitrên đường,quan trọng hơn là nó rất thoáng.Nó làm cho tôi không cò cảm giác“không trong sáng” của những quán Café.”******Linh ngưng gõ bàn phím,nhấp ngụm café đen không đường,nhìn xuống dòng nguờitrên phố.Trán Linh nhăn lại nhưng không phải vì vị đắng của café mà vì Linh đangsuy nghĩ.Tất cả những gì Linh vừa viết chỉ là đọan mở đầu cho một chuyện tình(cứtạm gọi chuyện của Linh & Nam là như vậy đi) mà Linh chưa tưởng tượng ra hồikết.Vì bây giờ chuyện tình ấy vẫn đang tiếp tục….Có lẽ để một người khác viếttiếp thay Linh sẽ thú vị hơn.******Linh biết kết quả thi ĐH.Nó trượt NV1 và tất nhiên nó đã biết trước điều đó.Trướcmắt nó là hai lựa chọn:vào Sài Gòn hoặc ở lại .Lần thứ bảy Linh và Nam đi chơi cùng nhau là một dịp đặc biệt_Sinh nhật củaCafé Minh Huyền.Hai đứa vẫn ngồi ở vị trí cũ,một vị trí khá lí tưởng để ngắmpháo hoa, pháo hoa rất đẹp là khác.Tiếng nổ đầu tiên làm Linh giật mình(giật mìnhnắm chặt mắt lại thì xem làm sao được),Nam đứng sau Linh,lấy tay bịt tai Linh lại,thế là nó vô tư ngước mắt lên nhìn bầu trời rực rỡ pháo hoa.À!Cũng không vô tưcho lắm ,nó đang rạo rực,tim đập nhanh hơn và nó run hơn.Buổi tối về nhà,hai đứa tiếp tục nhắn tin cùng nhau.Hơn ai hết nó hiểu giữa hai đứavừa nhấn nút start.Nam hẹn Linh “ngày mai đi chơi nhé!”Ngày mai!Chứ khôngphải là thứ 3 và thứ 7 hàng tuần như trước nữa.Linh đồng ý.Và rồi cái suy nghĩ “đã nhấn nút start” kia của Linh chỉ là ngộ nhận,chỉ có Linhnghĩ như vậy thôi vì ngay hôm sau nó đã được thay bằng hai chữ “the end”.Khỏiphải nói Linh đã buồn như thế nào.Nó hụt hẫng hơn nhiều so với lúc biết mìnhtrượt ĐH mà người làm nó ra nông nỗi này lại là Nam.Chính người lôi nó ra khỏicảm giác tuyệt vọng lại đẩy nó vào một tình huống ** le khác:bị bỏ rơi.Ngày hôm sau,Linh bị Nam cho “leo cây” và như một cơn gió Nam biến mất. Linhnghĩ lại ,khi anh trai giới thiệu Nam với Linh ông ấy có kèm theo“thỉnh_thoảng_đi_chơi_cho_đỡ_buồn”.Lẽ ra Linh phải linh động hơn trong suynghĩ, rằng:Nam là người làm Linh bớt buồn(và Nam đã làm được) chứ không phảiđến làm người yêu Linh.“Nhưng…”đảo ngược lại suy nghĩ,Linh thấy khúc mắc“Tại sao mỗi lần tụi bạn anh hội họp anh đều rủ mình đi cùng ???”À!Cứ cho đó làđể Linh đỡ buồn.Thế còn,khi giới thiệu Linh với bạn bè tại sao Nam luôn kèm mộtcái nháy mắt đầy ẩn ý sau khi nói:“Đây là em họ(ngắt 3s)…của thằng bạn hàngxóm nhà mình”.Lại còn…Linh cứ suy nghĩ mông lung và đau lòng về hiện tại vớinhững câu hỏi “Tại sao”.Đến thứ 3,theo đúng lịch của ba tuần trước thì Linh và Nam sẽ đến quán quenthuộc,ngồi chỗ quen thuộc .Nhưng hôm nay chỉ có mình Linh ngồi đó.Nó (lại) thẫnthờ, nhấp tách Café đen (quên chưa cho đường).Nó không nhăn mặt,chun mũi vìnó không nuốt mà chỉ ngậm….Không một tin nhắn yahoo,không một tin nhắnMobie,Nam như chưa từng xuất hiện vậy.Ngày thứ 7 kế tiếp vẫn có một mìnhLinh,lần này nó chủ động gọi một ly café không đường thay vì để chị nhân viênhỏi thăm “vẫn như cũ hả em?”.Nó nhìn khoảng trống ở chiếc ghế trước mặt.Cafedù có đường hay không thì bây giờ vẫn đắng nên ...

Tài liệu được xem nhiều: