Thông tin tài liệu:
1. Anh và em đều là người mau lẹ. Anh đã muốn làm gì thì không bao giờ chần chừ. Còn em thì mau… nước mắt. Bởi vậy nên mới có cảnh tượng, em ngồi khóc như mưa vì đứa mà em để ý hồi còn bé làm lơ với mình, anh thì chạy đến dỗ dành: “Kem không bé?”. Với đôi mắt long lanh trong nước mắt, em nhè nhẹ gật đầu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vị ngọt tan êm Vị ngọt tan êm1. Anh và em đều là người mau lẹ. Anh đã muốn làm gì thì không bao giờ chầnchừ. Còn em thì mau… nước mắt. Bởi vậy nên mới có cảnh tượng, em ngồi khócnhư mưa vì đứa mà em để ý hồi còn bé làm lơ với mình, anh thì chạy đến dỗ dành:“Kem không bé?”. Với đôi mắt long lanh trong nước mắt, em nhè nhẹ gật đầu. Minh họa: Duy NguyênEm hảo ngọt, anh thì không. Vậy mà suốt những ngày tháng em cứ buồn cứ lo ấy,anh lúc nào cũng dỗ ngọt em bằng kem. Mấy khi ngại ngùng em đã định lắc đầu thìanh lại viện ngay cái triết lý của em ra.- Ai đã nói kem là tình yêu số một nào?Những cô bé bướng bỉnh 16 tuổi không chạy thoát khỏi một lời khích tướng. Lạigật đầu.Cũng trong suốt những ngày tháng dài đằng đẵng ấy, trong khi em đã khám phá hếtkem này đến kem khác thì anh vẫn trung thành với thứ kem cà phê màu nâu chánngắt. Một lần, em nhất định gọi hai kem vani và bắt anh phải ăn giống như em.Suốt buổi, anh chỉ ngồi lắc lắc cái muỗng đợi cho ly kem tan luôn thành sữa...Em cong môi:- Anh định ăn kem hay là uống kem thế?Anh lắc đầu:- Sai hết. Anh chẳng uống nổi đâu.- Thế mà cứ rủ người ta đi ăn kem riết.- Kem cà phê cũng là một loại kem theo anh được biết.Ngay sau lần đó, em liền gọi anh là Đồ Đắng Nghét. Và ghi chú vào đầu, nhân vậtnguy hiểm, phải coi chừng!2. Không có thứ gọi là ấn tượng lần thứ hai, bởi chỉ khi nó là nguyên mới thì nómới là ấn tượng. Từ 16 tuổi đến giờ không ít lần những chàng trai khác cũng dùngkem để dụ khị em. Tiếc thay, em đều nhìn họ rồi tự càu nhàu: Đây là cách mà anhđã dùng cách đây bốn năm rồi”. Em thờ ơ với họ. Tất cả là vì anh. Và những thứ ấntượng cũng dễ đi theo người ta đến hết đời. Em chưa đi hết cuộc đời nhưng ngheđâu là vậy, thôi thì cứ tin. Bằng chứng là mỗi lần lượn lờ ở siêu thị để mua đồ lấpđầy tủ lạnh, em đều mất năm phút để ngắm nhìn những hộp kem. Không phải vìem muốn ăn quá chừng mà là vì em chợt nhớ một điều gì đó. Em cá là cũng khôngít người nhìn những hộp kem trong thèm thuồng nhưng rồi cũng bỏ đi không mua.Không phải vì tiếc tiền hay cảm thấy giống trẻ con. Vì họ biết mua về có khi họ sẽphải ăn một mình cũng nên.Giờ này, em đang học, anh đã đi làm. Hai đứa ở chẳng xa nhau là mấy, nhưng đóchỉ là khoảng cách địa lý. Còn thứ khoảng cách vô hình khác, em không tài nào đođược. Bọn bạn bảo em phải yêu đi khi thấy em chẳng tha thiết bất kỳ ai. Nghe maulẹ và dứt khoát ghê! Nhưng yêu không phải đơn giản và cứng nhắc như là mộtcông việc hay một thứ nhiệm vụ phải hoàn thành cho đúng hạn. Em không thểxoay xở, lo liệu hay vẽ vời nó như em luôn mong muốn.3. Yêu anh không nằm trong kế hoạch của em. Ngày đầu tiên gặp nhau em khôngcó đủ tỉnh táo để suy xét vì sao một người không quen lại có thể biết ngay món tủcủa mình. Mãi sau đó em mới biết, em chẳng quen anh nhưng anh vẫn thấy em đôilúc thẫn thờ bên ghế đá dưới sân trường. Mắt em ngày ấy không biết cười nhưnhững nữ sinh khác.Còn nhỏ mà đã bắt chước người ta yêu đương chi rồi buồn khổ. Anh đã từngtrách móc như thế. Em giận anh nhưng càng buồn chính mình nhiều hơn đành gọithêm một ly kem và hả dạ khi nhìn anh há hốc miệng.- Anh để ý làm chi đến con bé ấy?Anh gãi đầu, lặng im một lát rồi mới thở ra được một câu:- Nhưng khi ăn kem... em rất xinh!Nói rồi anh lôi ra từ trong cặp một bức ký họa. Một con bé ngồi dưới gốc phượng,mắt nó biết cười khi trên tay nó que kem bé xíu. Lúc ấy em đã hét toáng lên “Anhkhông lo học mà vẽ bậy bạ”.Anh lại được dịp bắt nạt em: “Đâu đâu, là con bé này bậy bạ hay ăn kem là bậybạ!”.Em ôm hận. Lại gọi thêm một ly kem và đẩy về phía anh. Quyết dìm anh bằng vịngọt!Hóa ra mới biết chính em là đứa đã tự nhiên chen chân vào những bức tranh củaanh. Gặp em không nằm sẵn trong kế hoạch của anh. Thế mà chúng ta cứ thế bênnhau. Ngày qua ngày!Anh hoàn toàn không biết nói ngọt, anh chính xác là vị cà phê, không ngọt mànồng nàn. Mỗi khi em dỗi hờn, anh chỉ có thể vẽ tặng em một thứ gì đó kèm theolời xin lỗi. Có những chiều buồn em khóc ướt nhòe những bức tranh mà anh đưachỉ vì mấy chữ: “Xin lỗi, anh sẽ không nhắc đến bạn của em nữa”. Chỉ vì anh đãbảo em quên cái người vô tình ấy đi mà em khóc, hay chỉ vì em tội nghiệp anh vìphải chịu thua những hờn dỗi của em mà khóc? Câu trả lời thật khó.Nhưng có ai hay biết rằng, nỗi đau không hoàn toàn mất đi, nó chỉ có thể dần phainhạt. Anh là người đã dỗ ngọt con tim em, tô hồng những nghĩ suy và cố tẩy xóanhững màu xám thảm thiết khi nó vừa nhen nhóm trong em.- Em chọn đi, màu gì mà em thích?Anh thường để em chọn màu cho những bức tranh.Em mím môi suy nghĩ.- Em không biết phối màu sao cho đẹp nhưng em thích màu tím...Anh vẫn rút màu tím ra khỏi hộp chì màu nhưng không thôi chọc ghẹo:- Hay quá. Màu này là màu mà ngoại anh rất thích, em thật khéo chọn đó nha!- Cái gì?Anh giả vờ chẳng thèm để ...