Có bao giờ bạn bắt đầu thứ gì đó với một trạng thái chán nản, bất cần, giả dối mà đến cuối cùng lại đau khổ, tiếc nuối vì điều đó vậy mà trước kia lại không cần. Tôi cũng đã thế, chỉ vì câu nói "Yêu em làm gì, em vô tâm lắm, anh sẽ khổ đấy"
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vì nó là quá khứ Vì nó là quá khứ Có bao giờ bạn bắt đầu thứ gì đó với một trạng thái chán nản, bất cần, giả dối mà đến cuối cùng lại đau khổ, tiếc nuối vì điều đó vậy mà trước kia lại không cần. Tôi cũng đã thế, chỉ vì câu nói Yêu em làm gì, em vô tâm lắm, anh sẽ khổ đấy nó đãthay đổi cuộc đời tôi hoàn toàn mọi thứ. Tôi vừa chia tay Nam Khang, đó là một cú sốc thật sự, mọi thứ dường như đảo ngược không được cân bằng, tôi thậm chí không thể vụt dậy sau đó, nó ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của tôi. Học hành thì xuống trầm trọng, bạn bè dường như tôi vứt một xó chẳng quan tâm, gia đình chẳng còn cảm xúc, nếu ở nhà tôi đeo tai nghe suốt chẳng quan tâm gì mấy xung quanh. Thật khó khăn để vượt qua thời gian ấy, nghĩ lại nó thật kinh khủng nhưngchưa bao giờ tôi trách Nam Khang, tôi tôn trọng quyết định của anh vì tôi biết chắn chắc có điều gì đó mới khiến anh làm thế. Ba tháng đối với người bình thường thật ngắn ngủi nhưng với tôi là cả một quãngđường dài mang tên Quên đi. Có lẽ những tháng hè làm tôi tỉnh táo hơn, nó khiến tôi cảm thấy còn nhiều điều tuyệt vời hơn khi mà chỉ biết cắm đầu vào thứ gọi là xa xỉ như tình cảm chẳng hạn. Còn một năm nữa là cuối cấp 2 rồi, tôi tự biết họctập tốt đạt kết quả cao để lo tương lai sau này của mình chứ. Tôi còn ba, còn mẹ, cả đứa em bất hạnh bị bệnh bẩm sinh đang chờ đợi tôi trưởng thành làm bác sĩ chữa trị cho nó mà, tôi phải tự quyết tâm học thật tốt không nghĩ đến gì cả, nhất là tình cảm. Thành tích học tập của tôi không khá hơn năm ngoái nhưng cũng coi là có tiến bộ chỉ cần cố gắng chắc chắn sẽ thành công. Tôi tự cổ động mình bằng cách thưởng cho mình cả ngày vui chơi sau khi kết thúc học kì một và đang trong kì nghỉ Tết. Sau khi xin phép ba mẹ, tôi lang thang trên phố trên chiếc xe đạp của mình, dừng lại tại một quán ăn lề đường chỗ thường ghé tới, tôi gọi cả đống đồ ăn vừa nhâm nhi vừa nhìn mọi người qua lại, trong lòng thoáng buồn ai cũng có đôi có cặp cả.- Ủa em làm gì ở đây thế Lâm. Thằng bạn khá thân của Nam Khang vỗ vai tôi xém tí làm tôi ngã nhào - Hừ, anh nhá, em mà ngã là bắt đền anh đất. Tôi hậm hực nói khẽ liếc liếc Khắc Phong, trông hắn ta cũng tươm tất hơn bình thường chắc lại cua gái - Nhiều khi anh cứ tưởng em là con trai ấy, ăn mặc kìa cả bầu trời tối ôm giản dị thế chẳng giống con gái. Khắc Phong nhìn tôi rồi xoa cằm nhận xét, thề có Chúa nếu tôi không kìm chế ngay lúc ấy chắc tôi đã nhào vào đánh tên đó một trận nhớ đời. Khắc Phong bề ngoài có mã là đẹp nên nhiều em theo nhưng bên trong là cả một âm mưu xấu xa, không nể Nam Khang chơi thân với Khắc Phong thì tôi đã đánh tên này rồi vì hắn mà con bạn thân của tôi tí nữa là chết dưới tay hắn ta.- Liên quan gì đến anh, biến đi. Tôi gắt lên quát lớn ai cũng nhìn vào cả hai bọn tôi rồi lắc đầu, chắc họ có cùng suy nghĩ Con cái nhỏ thế mà yêu đương chi sớm để cãi vã dưới đường thế này - Ok ok. Khắc Phong nhếch mép bỏ đi tôi tức muốn ói máu tôi tự thề với lòng nếunhư gặp hắn lần nữa nếu không xé xác ra tôi không phải là Trịnh Hoàng Nhã Lâm. Cuộc sống của tôi lại lộn xộn sau hôm ấy, ngày nào Khắc Phong cũng làm phiền tôi bằng những cuộc điện thoại rồi tin nhắn này nọ. Mới đầu tôi bơ tất nhưng chợt tôi nghĩ có cơ hội tiếp cận anh ta vậy sao không nhân cơ hội trả thù dùm con bạn thân của mình. Nghĩ là làm tôi bắt đầu có thói quen nghe điện thoại, rep lại những tin nhắn Khắc Phong gửi. Ra sân sau đi anh có chuyện muốn nói Đọc xong tin nhắn, chân mày tôi khẽ nhíu nhưng thôi xuống luôn vậy, đây làtrường học chắn hắn không dám giở trò gì. Tôi có vẻ chậm chạp khi đi tôi cố ý làm thế để Khắc Phong đợi, mục đích của tôi là trả thù mà không hề có ý gì khác. - Làm bạn gái anh nha. Khắc Phong mừng rỡ khi thấy tôi xuống, nhếch mép lòng tôi chợt dâng lên cảm giác vui sướng, sau cả mấy tháng nói chuyện cuối cùng tôi cũng chờ được câu này, nhưng muốn tôi quen anh hả, mơ đi- Yêu em làm gì, em vô tâm lắm, anh sẽ khổ đấy. Tôi chả buồn trả lời, Khắc Phong có vẻ thích thú - Anh mặc, nhất định anh sẽ làm em hạnh phúc. Khắc Phong nói đầy tự tin chợt anh ta kéo tôi lại ôm chặt lấy, tôi không vùng vẫy cũng chẳng đồng tình, tôi đứng im môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ. Kế hoạch trả thù của tôi vẫn còn hiện hữu, và đương nhiên tôi chẳng muốn ai biết chuyện này, nó hoàn toàn giữ kín. Sáng hôm sau, tin đồn tôi và Khắc Phong quen nhau đã rộ lên, đi đến đâu ai cũng nhìn tôi như thể tôi là sinh vật lạ không bằng. Ởtrường thì bạn bè chọc, về đến nhà lại bị Khắc Phong hành hạ bằng những tin nhắnđến giữa khuya, lắm lúc ba mẹ phát hiện, mắng tôi đành ngậm ngùi chiu đựng vậy. Cũng hơn hai tháng quen nhau, cái suy nghĩ trả thù ...